Cậu bé dùng dằng mãi, thế nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt giận dữ của cô bé thì rốt cuộc cũng chịu thua, cúi đầu xuống, xấu hổ gọi một tiếng: "Chị!"
Giòn giã, còn rất êm tai.
"Thật là dễ nghe!" Cô bé thỏa mãn mỉm cười: "Kêu lại một lần nữa!"
Cậu bé ngoảnh đầu nhìn cô bé, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vô cùng xinh đẹp của cô bé, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng hiện lên vẻ thẹn thùng, cậu lại mở miệng lần nữa: "Chị, chúng ta chơi cùng nhau đi, có được không?"
"Được!"
...
"Thi Thi, rốt cuộc đã tìm được chị rồi!"
Cung Kiệt trầm giọng gọi một tiếng, càng lúc càng ôm chặt hơn, khiến cho cô gần như không hít thở nổi.
Cô nghe được giọng của anh, ngập ngừng một lúc lâu.
Không biết vì sao mà cô lại rất lưu luyến cái ôm này.
Rõ ràng cô không quen biết người đàn ông trước mặt.
Vì sao hai người không hề quen biết mà anh lại khiến cô có cảm giác rất thân thuộc?
Cô không hề bài xích cái ôm của anh.
Được anh ôm chặt như vậy, trong lòng cô lại xuất hiện cảm giác buồn bã và mất mát khó hiểu!
Bên tai lại truyền đến tiếng gọi: "Thi Thi..."
Giọng nói rất quen thuộc!
Nhưng tình huống này lại quá đột ngột, cô không biết phải phản ứng như thế nào.
Mọi người xung quanh lại càng mờ mịt không hiểu gì.
"Vân Thi Thi, xin hỏi hai người đang quay phim sao?"
"Người đàn ông này là ai, có thể giải thích rõ cho chúng tôi biết không?"
...
Trợ lý của Cung Kiệt đổ mồ hôi lạnh, tiến lên giữ trật tự.
Đúng lúc này, Mộc Tịch cũng chạy đến, nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông đang ôm chặt Vân Thi Thi thì liền ngẩn người, còn tưởng rằng mình tìm nhầm chỗ, một lát sau mới chỉ huy đám vệ sĩ tiến lên giải tán đám đông.
Nhưng mà Cung Kiệt là ai?
Ngay khi vệ sĩ vừa vươn tay ra chạm đến bả vai anh, cảnh tượng chỉ diễn ra trong chớp mắt đó khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Vì vậy lại càng tin rằng đây đúng là đang quay phim rồi.
Nếu không, trên thực tế làm gì có người nào lợi hại như thế chứ!
Thừa dịp Cung Kiệt