Vân Thi Thi kinh ngạc trừng mắt, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.
Nhưng mà chỉ một giây sau cô đã phủ định kết luận này.
Tiểu Kiệt đã mất hết tin tức từ lâu rồi.
Mấy năm nay cô cũng từng đi tìm em trai, nhưng cho đến bây giờ cũng không hề có tin tức gì, cô nghĩ có lẽ em trai đã không còn trên đời nữa rồi!
Sau vụ tai nạn xe kia, mẹ qua đời, em trai mất tích, đây là cơn ác mộng trong trí nhớ của cô.
Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, cả thế giới của cô đã bị đóng băng rồi!
Vốn là một nhà ba người hạnh phúc, thế mà tan nát chỉ sau một đêm, chỉ còn một mình cô đơn độc trên đời.
Cô không biết phải làm cách nào mới có thể chấp nhận được sự thật rằng mẹ và em trai đều đã bỏ cô mà đi.
Nhiều đêm gặp ác mộng, tỉnh lại giữa đêm khuya, cô vẫn không thể xua tan được nỗi đau này.
Nhưng mà hiện giờ lại có một người đàn ông có vẻ bề ngoài y hệt như Mộ Kiệt xuất hiện trước mặt cô, dịu dàng gọi tên cô, khiến cho Vân Thi Thi nhíu mày.
Có lẽ là sợ sẽ bị thất vọng, cho nên không dám ôm hy vọng.
Vân Thi Thi ngẩn người nhìn anh.
"Anh... quen tôi sao?"
"Chị có phải tên là Thi Thi không? Mộ Thi Thi."
"Anh là ai?"
Vân Thi Thi vô cùng căng thẳng, thậm chí còn không dám hít thở.
"Chị không nhận ra em sao? Em là Tiểu Kiệt."
Cung Kiệt vội vàng nắm lấy bả vai cô, mười ngón tay run rẩy.
Bởi vì kích động và bất an mà trên khuôn mặt anh hiện ra vẻ lo lắng.
Vân Thi Thi híp mắt nhìn anh, cẩn thận đánh giá giọng nói và điệu bộ của anh, thật sự rất giống với cậu bé đáng yêu trong trí nhớ của cô.
Thấy Vân Thi Thi nhìn chăm chú như vậy, Cung Kiệt lại tưởng rằng cô đã hoàn toàn quên anh cho nên càng hoảng hốt, mười ngón tay càng siết chặt vai cô, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng.
"Chị... Chị thật sự không còn nhớ em sao?"
Trong giọng nói vô cùng đau đớn, thấp thoáng sự thất vọng và căng thẳng.
Cung Kiệt tiến đến gần cô hơn, khuôn mặt càng trở nên rõ ràng trước mặt cô, dường như đang muốn dùng cách này để đánh thức trí nhớ đang ngủ sâu của cô.
"Chị,