Không thể nghi ngờ, chị còn chưa có kết hôn đã sinh con.
Nhưng điều mà Cung Kiệt quan tâm hơn là, sao chị chưa kết hôn mà đã sinh con rồi?
Tại sao lại có thể như vậy?
Cung Kiệt nảy ra một suy đoán không tốt.
Một cô gái, rốt cuộc chỉ mới có mười tám tuổi thôi, gặp phải chuyện gì mà đã sinh con trước khi lập gia đình.
Bây giờ cô mới có hai mươi bốn tuổi!
Mà con của cô đã bảy tuổi!
Đây không giống những người phụ nữ bình thường, không phải sao?
"Chuyện này nói ra thì có chút phức tạp, để hôm khác có thời gian, chị sẽ giải thích rõ với em, có được không?" Vân Thi Thi nhất thời không biết giải thích chuyện này với Cung Kiệt như thế nào.
Trên thực tế, đối với chuyện này, cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng Vân Thi Thi vẫn có chút xấu hổ mỗi khi nhắc lại.
Năm đó lúc cô mười tám tuổi, cô vì cứu vãn cơ ngơi sản nghiệp sắp phá sản của nhà họ Vân, đã ký vào một bản hợp đồng.
Bản hợp đồng đó là một tờ giấy bán thân.
Mặc dù, cô không hối hận, thậm chí còn rất may mắn, là bởi vì chuyện này mà trời xui đất khiến thế nào cô sinh ra được Hữu Hữu.
Đứa bé này, giống như là món quà của thượng đế gửi xuống cho cô nhân ngày cô trưởng thành!
Hữu Hữu là món quà lớn nhất mà cô được ông trời ban tặng!
Cô vẫn luôn cảm thấy, món quà này vô cùng quý giá.
Nhưng cô vẫn luôn nghĩ, với tư cách là một người trong cuộc, chuyện này thật khó để nói ra.
Ít nhất là ở trước mặt Cung Kiệt, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt để kể cho anh nghe về chuyện này, vì vậy cô muốn tạm thời giấu anh.
Sắc mặt Cung Kiệt ngưng trọng, lại cười cười: "Ngày mai có được không?"
"Hả...?"
"Ngày mai, chọn một thời gian và địa điểm, chị, chúng ta rời xa nhau lâu như vậy rồi, em thật sự rất muốn biết mười mấy năm nay chị sống như thế nào!"
Cung Kiệt mong đợi nhìn cô, cũng gần mười lăm năm nay, anh không được góp mặt trong cuộc sống của cô rồi.
Anh hy vọng trong một thời gian không lâu, sẽ bổ sung lại tất cả những mất mát đó.
Vân Thi Thi gật đầu.
Xe chậm rãi dừng lại ở trước cửa, Vân Thi Thi xuống xe, đóng cửa xe lại, vẫy tay với anh: