Vân Thi Thi sau khi rời giường, liền nhận được điện thoại của Tần Chu.
"Thi Thi, thân thể em đã khá hơn chưa?"
Vân Thi Thi nói: "Khá hơn một chút."
Tần Chu thở phào nhẹ nhõm, lập tức chuyển giọng: "Điện thoại em gần đây toàn tắt máy, thật vất vả mới gọi được. Anh có hỏi qua Mộc Tịch, cô ấy nói cũng không thể liên lạc với em, bọn anh đều sắp điên lên rồi."
"Xin lỗi! Gần đây trong nhà... đã xảy ra chút chuyện! Cho nên, điện thoại em chưa mở được."
Vân Thi Thi cực kỳ áy náy nói.
Tần Chu lại bất đắc dĩ thờ dài, lập tức nói: "Không có quan hệ! Anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì..."
Trong khoảng thời gian này, Vân Thi Thi tự nhiên "bốc hơi khỏi thế giới", tin nhắn không trả lời, gọi điện thì không liên lạc được.
Thẳng cho đến khi Mẫn Vũ phái người tới xin nghỉ phép cho Vân Thi Thi.
Tần Chu sau khi biết chuyện, rốt cuộc mới được thở phào.
Hai ngày nay Vân Thi Thi mở máy, liền nhìn thấy tin nhắn trước đó của Tần Chu.
Tần Chu mấy ngày này lại ở nước ngoài, vừa mới về nước, mở điện thoại lên, liền nhận được tin nhắn trả lời của Vân Thi Thi, lập tức gọi lại.
Dừng một chút, anh lại nói: "Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
"Ách... nói rất dài dòng!" Vân Thi Thi không biết nên mở miệng như thế nào.
Tần Chu rất mẫn cảm, lập tức trấn an nói: "Không nói cũng không sao! Nghệ sĩ đôi khi cần một chốn cho riêng tư, anh có thể hiểu được."
"Ừm, cám ơn anh, Tần Chu!"
Tần Chu nói: "Vậy giờ đã xông việc rồi chứ? Có thể đến công ty được không? Trong khoảng thời gian em biến mất này, giấy tờ công việc đã xếp thành đống lớn ở phòng làm việc, chờ em đến xử lý."
Vân Thi Thi nghe xong, như gặp đại địch.
Vì vậy, vừa dùng xong bữa sáng, liền vội vã đi tới phòng làm việc.
Tần Chu vừa nhìn thấy cô, liền nghiêm khắc một trận.
Đừng xem giọng điệu nhẹ nhàng của anh trong điện thoại, đợi cơ hội, ăn sẽ tìm Vân Thi Thi khiển trách một trận.
Không phải bởi lý do nào cả, mà là vì cô hại anh lo lắng như vậy, nhất định phải giáo huấn cô một lần.
Vân Thi Thi bị nói đến một chút ho he cũng không dám, thở dài một tiếng: "Tần Chu, xin lỗi