Chì là, vừa mới đưa tay ra, đã cảm giác được đối phương khẽ dùng lực.
Lực tay truyền tới ngày càng lớn, thế cho nên, cô suýt chút nữa kêu thành tiếng.
Vân Thi Thi theo bản năng hất tay ra, ngước mắt, nhíu mày, sắc mặt nhỏ bé có chút không vui.
Luôn cảm giác, nụ cười trên mặt An Địch này, đông cứng không gì sánh được.
Có thể các cô mới là lần đầu tiên gặp mặt, làm sao cô lại có cảm giác ánh mắt An Địch nhìn cô tràn đầy địch ý?
"Làm sao vậy?"
An Địch thấy sắc mặt cô khó chịu, không khỏi cười: "Vân Thi Thi, thái độ của cô hình như không thể làm bạn tốt rồi!"
"Cô nắm tay cũng dùng quá nhiều sức rồi đấy!"
Vân Thi Thi dừng một chút, khóe miệng chu lên: "Làm đau tôi!"
An Địch lại nở nụ cười, quan sát cả người cô, "Ha, không nghĩ tới một người mới xuất đạo, cái giá cũng thật lớn nha! Cô vừa mới là ở trước mặt tôi, muốn chơi lớn sao? Không cần thiết đâu!"
"Chơi lớn?"
Vân Thi Thi sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại, thợ trang điểm trước mặt này thái độ ngạo mạn, chính là đang giễu cợt cô!
Xem ra người trước mắt này cũng không có chút hảo cảm nào với cô.
Mặc dù cô có chút không rõ ràng, cái người gọi là An Địch này, ngoài mặt thì ôn hòa, nhưng vừa ra tay liền độc ác như vậy, bọn họ mới là lần đầu gặp nhau, tại sao cô ta lại coi cô như kẻ thù vậy?
Có bị bệnh không?
Cô đã làm gì cô ta sao?
Đối với nhục nhã này, Vân Thi Thi rất nhanh cười cho qua, chỉ lạnh lùng thốt: "Chơi lớn, những lời này của cô, căn bản là vô căn cứ!"
Lời này của Vân Thi Thi, trong quan hệ xã hội, dù cô có tìm từ đầu tới cuối cũng không phát hiện ra mình có lỗi gì.
Có thể đến chỗ An Địch rồi, nhưng cô ta thật giống như đang cố ý vặn vẹo câu nói của cô, "Cô là một người mới, có tư cách gì? Thích sao? Vân Thi Thi, tôi xuất đạo lâu như vậy, cô chính là người già nhất mà tôi từng tiếp nhận, nếu không phải phía trên chỉ đạo, cô