Vân Thi Thi ngẩn ra, lập tức cười nói: "Tiểu Kiệt, là em sao? Vừa rồi chị không có nghe ra, thật xin lỗi!"
"Chị, giờ chị đang ở đâu? Em mời chị đi uống chén trà."
"Chị đang ở công ty."
Cung Kiệt hỏi thăm địa chỉ, lập tức chạy xe tới.
Mất vài phút, một chiếc Porsche vững vàng đỗ ở cổng.
Cung Kiệt mở cửa, xuống xe, đi tới trước mặt Vân Thi Thi, ưu nhã lên tiếng: "Vị cô nương đây, khiến cô nương phải đợi lâu rồi!"
Vân Thi Thi cười "phốc" một tiếng, nhìn anh, hẵng giọng: "Em còn biết làm những thứ này sao, học từ đâu vậy?"
Cung Kiệt mỉm cười, nụ cười vô cùng ấm áp, giải thích nói: "Khi còn bé, từng theo học một lớp lễ nghi."
Làm một người thừa kế của nhà họ Cung, cần phải biết một số động tác của giới quý tộc.
Cung Kiệt nhẹ nhàng hỏi: "Chị, em mời chị uống trà, chị có biết nơi nào tốt không?"
Giọng nói tràn đầy sự cưng chiều, vô cùng sinh động.
Thầm oán cậu em trai này thật giống với Hữu Hữu, may là Cung Kiệt không nhận ra được.
Cúi đầu nhìn ánh mắt Vân Thi Thi, ẩn chứa rất nhiều tình cảm.
Nếu như đàn em của anh trông thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc đến nổ mắt mất.
Phải biết rằng, ngày thường ở trong mắt bọn họ, Cung Kiệt làm một người vô cùng lạnh lùng và nguy hiểm, rất ít khi cười, mỗi khi cười lên, trong mắt đều ẩn chứa sự tính toán, ngược lại càng khiến người ta thêm run sợ.
Đại khái, chưa bao giờ anh nở nụ cười ấm áp, chiều chuộng đến như vậy.
Qủa thực khi anh cười lên như vậy, thực sự rất đẹp!
Vân Thi Thi nhìn anh, không khỏi có chút bàng hoàng.
Cô vẫn còn nhỡ kỹ, khi còn bé, cô và Cung Kiệt đứng chung một chỗ, rất nhiều người nói hai người bọn họ có dung mạo giống nhau, như đúc ra từ một khuôn vậy!
Những người lớn còn nói, đôi mắt phượng của hai người vô cùng hiếm, nhất là con ngươi kia, vô cùng giống