Tiếng máy sấy cực kỳ ồn, một tay cô cầm tóc, một tay giơ máy sấy sấy tóc, nhưng ánh mắt vẫn kịp bắt được bóng đen lướt qua bên ngoài cửa.
Vân Thi Thi vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng xoay người nhìn lướt qua phương hướng bóng đen vừa rồi.
Lúc này lại không có lấy một bóng người.
Giống như vừa nãy cô trông thấy, có điều chắc là ảo giác thôi.
Nhưng thực sự chỉ là ảo giác thôi sao?
Thị lực của cô cực kỳ tốt, làm sao có thể nhìn lầm, mới vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy một bóng đen lướt qua.
Trống ngực Vân Thi Thi đập liên hồi, cô còn chưa hết hoảng sợ.
Cửa đóng rất kỹ, làm sao còn có người đi vào?
Cửa phòng khách sạn phải quẹt thẻ mới có thể vào.
Trừ khi là nhân viên quản lý khách sạn, trên tay có khóa tổng hợp, nếu không thì sẽ không thể vào được.
"Ai?"
Cô cao giọng quát một tiếng.
Nhưng không ai đáp lại.
Vân Thi Thi khẩn trương xiết chặt quả đấm, đi ra khỏi phòng vệ sinh, ánh mắt nghi ngờ quét qua một vòng quanh phòng khách rộng lớn, căn bản không có bất cứ một dấu vết khả nghi nào.
Cô ở trong một căn phòng xa hoa của khách sạn, ngoại trừ phòng ngủ, tất cả đều được thông với phòng khách, vậy người ban nãy xuất hiện từ đâu?
Chẳng lẽ... Cô thật sự bị hoa mắt?
Vân Thi Thi mệt mỏi day day mi tâm.
Có lẽ do cô quá mệt mỏi rồi!
Mấy ngày qua gần như đều kín lịch, căn bản không có dư nhiều thời gian cho cô nghỉ ngơi, có lẽ do cô quá mệt mỏi nên mới hoa mắt.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô mới bình ổn trở lại, cô quay lại phòng vệ sinh, sấy khô tóc, thắt nút áo tắm xong liền đi vào phòng ngủ.
Mới vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ khiến cô phải rùng mình.
Cô giật mình, mi tâm không khỏi nhíu lại.
Ơ?
Sao cửa sổ lại mở.
Cô nhớ rõ... Cô đã đóng cửa sổ lại, hơn nữa, còn kéo rèm.
Hiện giờ, cửa sổ được mở lớn, do tầng trệt của khách sạn có vẻ cao, nên gió ngoài cửa không ngừng thổi vào, bức rèm bị gió thổi bay, cuồn cuộn.
Vân Thi Thi đầy vẻ nghi hoặc đi qua, vừa mới đóng cửa sổ lại, kéo rèm lên, căn phòng lập tức khôi phục sự yên tĩnh, lúc này cô lại nhạy cảm phát hiện ra- - trong phòng ngoài cô