Mộ Nhã Triết đánh giá một chút đôi mắt hơi thâm của cô, lại thấy cô không ngừng **** môi, tiếng bụng sôi không ngừng truyền vào tai anh.
"Ùng ục - - "
Lúc này bụng cô không ngừng biểu tình, một tiếng lại một tiếng, giống như tiếng kêu rên cầu xin tha thứ.
Lại phối hợp với sắc mặt xoắn xuýt nhăn nhó của Vân thi Thi, Mộ Nhã Triết không hiểu sao lại muốn cười.
"Phốc.. ha ha" - -
Anh lập tức bật cười.
Vân Thi Thi tức giận trợn mắt nhìn anh: "Anh còn cười?"
"Không có gì! Cười em thật ngốc."
Mộ Nhã Triết sủng nịch búng mi tâm cô: "Người phụ nữ ngốc nghếch, đói bụng còn không biết tìm cái gì ăn sao?”
"Em cũng rất muốn ăn nha." Vân Thi Thi cực kỳ ủy khuất lẩm bẩm một câu, oán thầm trong lòng giống như một oán phụ chốn khuê phòng cổ đại.
Mộ Nhã Triết càng cảm thấy vui vẻ, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của cô lên, nhẹ nhàng xoa nắn chà đạp: "Muốn ăn sao lại không ăn?"
"Tần Chu không cho em ăn."
Vân Thi Thi vừa tức lại vừa oan ức, trong lúc hờn giạn liền mang "đồng chí Cách mạng " ra bán đứng.
Mộ Nhã Triết nghe vậy vô cùng tức giận: "Không cho em ăn? Sao lại không cho em ăn?"
"Bởi vì, anh ta sợ em ăn, bụng sẽ to ra, đến tiệc tối ngày mai sẽ không thể mặc được lễ phục." Vân Thi Thi thẳng thắn nói.
Tần Chu cũng là vì cô mà dụng tâm suy nghĩ.
Sự thực chứng minh, hôm nay lúc thử lễ phục, xác thực là rất nguy hiểm, Phẩm Bài Phương đưa lễ phục tới, nếu bụng cô to thêm một chút nữa thôi, rất có thể sẽ không mặc được bộ lễ phục kia.
Nhưng, bộ lễ phục Cung Kiệt đưa tới lại lớn hơn một size.
Thật là.
Cung kiệt cũng chỉ cần mắt nhìn là có thể đoán được size lớn nhỏ.
Huống hồ mấy ngày nay dưới sự "dạy dỗ" của Tần Chu, cô đã gầy đi một vòng.
Mộ Nhã Triết nghe thấy không khỏi có chút tức giận.
Tần Chu này đang làm cái gì!?
Khó trách mới vừa rồi anh thấy, lúc nắm eo cô thấy nhỏ đi rồi!
Gầy hẳn một vòng, thậm chí anh nghi ngờ, nếu anh dùng thêm chút lực, thắt lưng của cô có thể bị anh bẻ gẫy!
"Không cho phép bỏ đói chính mình, có nghe thấy không?"
Mộ Nhã Triết có chút tức giận nắn bóp