Ngoài dự liệu ngữ khí của người phụ trách đó cũng rất lạnh lùng: “Đã đến giờ, cho nên bắt đầu thu thảm đỏ, bọn họ làm như vậy là đúng.”
Hàn Ngữ Yên nghe vậy, suýt chút nữa tức giận nổi trận lôi đình, cô ta cố gắng ổn định cảm xúc, gượng ép mình nở nụ cười, ra vẻ bình tĩnh nói, “Tôi còn chưa đi đó.”
Năm chữ ngắn ngủi, nhưng mà vừa mỉm cười vừa nghiến răng nghiến lợi nói.
Người phụ trách lại lạnh lùng hỏi lại: “Chuyện này đâu có liên quan đến tôi?”
Hàn Ngữ Yên chợt ngẩn ra.
“Lúc trước để cô đi, cô không đi, bây giờ đã đến giờ, cô lại đi, cũng không có cơ hội rồi! Đợi lần sau đi!”
Người phụ trách khẽ nói một câu, ý ở ngoài lời, muốn Hàn Ngữ Yên dọn dẹp một chút cút đi, lần sau trở lại đi thảm đỏ.
Vẻ mặt Hàn Ngữ Yên biến hóa liên tục, hết trắng lại xanh, biểu cảm vô cùng phong phú.
Cô ta đột nhiên mất đi phong độ, không hiểu chuyện nói: “Không được! Anh không thể làm như vậy, bày thảm đỏ một lần nữa cho tôi, để tôi đi thảm đỏ.”
“Đùa giỡn cũng cần phải có giới hạn, cô cho rằng cô là ai, chỉ là một nghệ sĩ mà thôi, chẳng lẽ còn muốn mọi người đợi cô thật sao!”
Người phụ trách không khách khí liếc mắt nhìn cô ta: “Thật xin lỗi, tiệc tối bắt đầu rồi, lúc trước để cô đi thảm đỏ, cô không muốn đi! Cô vì vị trí, vậy mà vọng tưởng đi sau tổng giám đốc Mộ trục lợi, ha ha!”
Anh ta cười lạnh một tiếng, xoay người tiếp tục bảo người thu thảm đỏ.
Hàn Ngữ Yên nắm chặt tay, đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm bọn họ, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, rất nhiều ấm ức, lại cái gì cũng không làm được.
Trơ mắt nhìn bọn họ cất thảm đỏ đi, phóng viên truyền thông cũng tiến vào hội trường, lập tức có nhóm người canh gác, lần này cô ta ngay cả hội trường cũng vào không được rồi.
Hàn Ngữ Yên nghĩ đến cô ta mong đợi bữa tiệc trước mắt lâu như vậy, lại bị chắn ở ngoài cửa, lẻ loi đứng trong gió rét, nước mắt liên tiếp rơi xuống! Đầy bụng ấm ức!
Nghĩ đến Vân Thi Thi phong quang vô hạn đi lên thảm đỏ, mà cô ta, tư cách bước lên thảm đỏ cũng không có.
Chỉ nghĩ đến đây, cô ta lại cảm thấy chua xót, ánh mắt đỏ một vòng, cho dù nhẫn nhịn