Hai người cạnh nhau, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật là xứng đôi!
Nhất là lúc Mộ Nhã Triết ôm cô như ôm một bé búp bê vải, thật cẩn thận bảo vệ cô trong lòng, bao nhiêu người vừa hâm mộ vừa bắt đầu ghen tỵ!
Khi yêu đương, hạnh phúc nhất là gì?
Đại khái là, một người đàn ông cưng chiều người phụ nữ của mình như một cô công chúa, nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay như một đứa bé.
"Này..."
Vân Thi Thi cảm nhận được những ánh mắt kì lạ bắn về phía cô, không khỏi nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo Mộ Nhã Triết, xấu hổ nói: "Thả em xuống đi! Giờ em có thể tự đi rồi!"
Cô luôn có cảm giác, mình được anh ôm như vậy, thật giống một đứa bé.
Phục vụ trong khách sạn hoặc là kinh dị hoặc là hâm mộ nhìn cô, khiến cô thấy không được tự nhiên.
Chỉ cảm thấy thật quái lạ!
Mộ Nhã Triết nhíu mày, không hiểu sự không tự nhiên trong lòng cô: "Không được."
"Hả?"
Anh thích ôm cô như vậy.
Thích cô ở trong lòng anh, hoặc là yên tĩnh dựa sát vào, hoặc là tự ý làm loạn.
Cửa thang máy mở ra, anh ôm cô bước vào thang máy, ấn vào nút chọn tầng, trong không gian nhỏ hẹp, chỉ có hai người bọn họ.
Vân Thi Thi cúi đầu, rúc vào trong ngực anh, lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Mộ Nhã Triết, lặng lẽ dùng trên người cô.
Vô cùng nóng bỏng, chỉ cảm thấy trên làn da lộ bên ngoài của cô, sắp bị ánh mắt nóng bỏng này của anh đốt cháy.
Thang máy phóng qua tầng 8, đi về tầng 15.
Anh đặt phòng ở tầng 15.
Lúc cửa thang máy mở ra, Mộ Nhã Triết ôm cô, đi về phòng.
Lấy thẻ mở cửa ra, quẹt thẻ, vào cửa, Mộ Nhã Triết đặt cô xuống, tiện tay khóa trái cửa.
Chân Vân Thi Thi mang giày cao gót 8cm, lúc rơi xuống đất bất ngờ không phòng ngự, đứng không vững, suýt nữa ngã xuống.
Người đàn ông lanh tay lẹ mắt nâng cánh tay của cô, dễ dàng đỡ cô lên.
"Sao em vụng về như thế?"
Trêu chọc và đùa cợt trong lời nói của anh, anh không thèm che dấu.
Lúc tiếng khóa trái "Rắc rắc" truyền đến, Vân Thi Thi thậm chí còn chưa phản ứng kịp, đã cảm thấy bàn tay