“Anh mặc kệ! Anh chỉ muốn có thêm em gái thôi mà!”
Hữu Hữu quay cuồng đầu óc, hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ anh nói cái gì, em không thể trơ mắt nhìn mẹ bị khổ ra đấy!”
Từ rất lâu trước đây, cậu có xem qua một video về vấn đề người phụ nữ mang thai mười tháng.
Xem video này là lúc cậu còn nhỏ nhưng mà khiến cậu bị những hình ảnh chân thực đó dọa sợ!
Hóa ra, mẹ sinh ra cậu, phải trải qua nỗi đau đớn dằn vặt như thế?
Phụ nữ có thai, sinh con cũng giống như đi dạo Quỷ Môn Quan một lần vậy.
Sau khi xem xong, Hữu Hữu cực kỳ sợ hãi!
Đau lòng, khổ sở, hổ thẹn với mẹ cũng lớn hơn.
Bởi vậy, từ đó về sau, đối với Vân Thi Thi, Hữu Hữu cực kỳ yêu thương.
Bởi vì mẹ đã sinh ra cậu, dùng cả tuổi thanh xuân để đánh đổi!
Cậu nhất định phải yêu thương mẹ gấp đôi!
Tiểu Dịch Thần không hiểu.
Cậu khinh bỉ Hữu Hữu, bỗng nhiên nói: “Hừ hừ! Anh biết rồi.”
“Lời này có ý gì?”
“Em rõ ràng lo lắng nếu mẹ sinh em gái thì sẽ cướp mất sự yêu thương của em mà! Sợ con bé tranh sủng với em chứ gì?”
Tiểu Dịch Thần đưa ra một cái thuyết âm mưu.
Khóe mắt Hữu Hữu giật giật liên tục: “Tranh sủng?”
“Không phải à? Em đừng tưởng rằng anh không biết suy nghĩ của em!”
Tiểu Dịch Thần nói xong, còn trưng ra khuôn mặt “Anh hiểu thấu lòng em rồi”.
Hữu Hữu không nói gì, yên lặng mà oán thầm nói: “Tên này, còn dám nói là hiểu”.
Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên lấy ở đâu ra hai cây kim, là cây kim lúc trước Hữu Hữu may vá rèm cửa, cậu cầm lấy cây kim, làm dáng vẻ muốn hướng đến chỗ đồ an toàn kia để mà đâm.
“A!”
Hữu Hữu thấy cảnh này thì kinh hãi, vội vã cướp cây kim từ trong tay cậu: “Anh làm gì đấy!”
“Đâm thủng đấy.”
“...”
“Như thế thì anh có em gái rồi.” Tiểu Dịch Thần nâng mặt.
Hữu Hữu tức giận, đột nhiên xiết chặt nắm đấm, giơ giơ lên, uy hiếp Tiểu Dịch Thần: “ Thằng nhóc, anh còn quấy rối nữa, thì đừng trách em đánh anh.”
Tiểu