"..." Tần Chu nhéo nhéo lông mày: " Có tâm sự?"
Vân Thi Thi lắc đầu cũng không phải, gật đầu cũng không phải.
Tần Chu thật sâu nhìn cô một cái, thở dài nói: "Thi Thi, gần đây tinh thần em không được tốt. Xem ra, là có tâm sự gì! Tiện nói với anh chứ?"
Vân Thi Thi khẽ nhăn mày, ánh mắt có chút phức tạp.
"Không tiện nói?"
"Không phải."
Vân Thi Thi thở dài nói: "Không biết bắt đầu từ đâu."
Tần Chu sắc mặt càng phức tạp."..."
Hai người im lặng không nói, nhưng mà Vân Thi Thi lại không biết, Tần Chu đối với tâm sự của cô, giữ kín như bưng.
Cô nhất định là cảm thấy bối rối.
Đối với việc Cố Tinh Trạch chủ động gần gũi, cô hẳn là cảm thấy có chút bất an.
"Mọi thứ, không cần nghĩ quá nhiều."
Tần Chu vỗ vỗ bờ vai của cô, lập tức nói: "Chuẩn bị quay đi!"
Paris, quay dài đến một tuần, trong cốt truyện của kịch bản gốc chỉ trong ba ngày, vậy mà quay lại mất ròng rã một tuần.
Tổ tiết mục vì thừa thắng xông lên, đã tốt muốn tốt hơn, bởi vậy, đối với mỗi một cảnh quay đều gần như xoi mói, thập toàn thập mỹ(*).
(*): Muốn cho hoàn hảo trọn vẹn, không chút sai sót, khuyết điểm nào.
Đương nhiên, biên tập lại xong hiệu quả cũng không có phụ tâm khổ cực của tổ tiết mục, không khí lãng mạn, khiến cho nhịp tim người ta ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, so với phần đầu càng có điểm sáng.
Tổ tiết mục chọn cảnh đặc biệt lãng mạn.
Vào lúc sáng sớm, Vân Thi Thi cùng Cố Tinh Trạch đi dạo ở phía tây con đường Thiên Nga, thời gian này là lúc đẹp nhất của con đường Thiên Nga.
Ước chừng chỉ có người yêu nhau mới có thể tới đây trải nghiệm tình thơ ý hoạ.
Hai người đi dưới tán cây, mười ngón tay đan xen, một đường đi về phía tây, thợ quay phim đặc biệt dùng cắt hình, đến mức chỉnh sửa xong ra hiệu quả đẹp như một bức tranh.
Mỗi một bức đều hoàn mỹ giống như chân dung.
Lúc hoàng hôn, Cố Tinh Trạch mang cô đi đường mòn sương mù.
Chỉ cái tên con đường mòn sương mù này cũng đã đủ khiến cho người ta có cảm giác thần bí lãng mạn.
Tổ tiết mục cũng không biết đến danh lam thắng cảnh này.
Trước kia lúc Cố Tinh Trạch quay phim ở Paris, từng tới nơi này, con đường sương mù tương đối ít người cùng đến.
Phần cuối con đường sương mù là tòa lâu đài sương mù, nhìn qua đều là màu xanh biếc mê người.
Vân Thi Thi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tòa