Dừng một chút, cô giáo Viên lại thành khẩn giải thích: "Người ta đều nói trường học là nơi dạy trẻ em nên người, tôi là giáo viên, tôi cần phải làm gương sáng cho người khác, phải, tôi gánh tránh nhiệm dạy dỗ bọn trẻ học hành thành tài! Nhưng cái trách nhiệm này người làm cha làm mẹ cũng cần phải gánh vác. Bọn trẻ ở trường mỗi năm hai kỳ, mỗi ngày bảy giờ, thời gian còn lại đều là ở cùng cha mẹ! Về mặt giáo dục, cha mẹ cũng không thể chối bỏ trách nhiệm của mình! Chỉ là, anh cũng biết đấy, đám trẻ con bây giờ có đứa nào mà không kiêu căng tự phụ, giáo viên ở trên lớp nghiêm khắc một chút, cha mẹ của đám trẻ con được nuông chiều thành tính đó đã muốn đạp đổ cổng trường rồi! Nhất là cha mẹ của Lâm Phong lại còn xảo quyệt hơn nữa, tôi cũng không thể chọc vào bọn họ! Tôi phải giáo dục bọn trẻ như thế nào đây? Chỉ có thể lo cho tốt trách nhiệm của mình! Nhưng nói về phương diện này, tôi rất thích Hữu Hữu, thằng bé còn nhỏ tuổi mà đã rất hiểu chuyện, ở trong lớp luôn ngoan ngoãn nghe lời, tôn trọng thầy cô giáo. Cho nên, là cô giáo của thằng bé, tôi cũng chỉ có thể hy vọng thằng bé đừng phải chịu thiệt thòi quá nhiều, càng không hy vọng anh sẽ đắc tội nhà họ Lâm. Có lẽ anh sẽ nói tôi là kẻ nịnh hót bợ đỡ, nhưng cái xã hội hiện giờ chính là tàn khốc như vậy, tôi cũng không có cách nào! Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho Hữu Hữu mà thôi!"
Thao thao bất tuyệt một hồi, nghe qua thì có vẻ chân thành tốt bụng, nhưng Mộ Nhã Triết lại không khỏi cảm thấy quá mức buồn cười, thật là hoang đường!
Đưa ra một cái lý do như vậy, không có chút lập trường nào.
Hữu Hữu cũng lạnh mặt, từ đầu đến cuối im miệng không nói lời nào, chỉ nhìn cô giáo Viên kiên nhẫn khuyên bảo, lại cảm thấy thật sự rất giễu cợt.
Tại sao trước giờ cậu luôn cố gắng như vậy?
Chính là để có thể cách xa những con người ngu muội này một chút.
Hữu Hữu mím môi, giọng nói không vui: "Cô Viên à, cô nói những lời này em cũng không muốn nghe! Thế nào gọi là đắc tội không nổi?"
"Hữu Hữu! Tại sao em lại... không nghe lời?"
Cô giáo Viên chỉ đành