Mấu chốt là, cho đến lúc này, bà ta vẫn không hiểu, rốt cuộc một cái tát này là như thế nào!
Tại sao lại đánh bà ta?
Bà ta nói sai cái gì nào?
Lâm An Quốc này, đến tột cùng là đầu óc bị làm sao?
Ông ta điên rồi à?
Sao không giải thích gì lại tát cho bà một cái?
Vương Quế Miểu thở phì phò xoay người, giật lấy cánh tay Lâm An Quốc, mặt sưng đỏ, vừa bất bình vừa sợ hãi hét lên: “Lâm An Quốc, anh bị thần kinh rồi phải không?”
Lâm An Quốc nhìn bà ta một cái như thể bất lực, bất đắc dĩ thở dài, nhìn lên trần nhà một cái, ngay sau đó đỡ trán, xoay người đối mặt với Vương Quế Miểu chỉ chỉ ngón tay, lại giận đến mức không nói được gì.
Vương Quế Miểu càng thêm không giải thích được, ủy khuất rơi nước mắt, kêu lên với ông ta: “Nói chuyện đi? Anh nói đi? Không giải thích được tại sao lại đánh tôi à? Anh bị ma ám à?”
“Đừng nói nữa! Yên tĩnh một chút, ngoan ngoãn ngồi im một chỗ cho tôi! Cái gì cũng đừng có nói, hiểu chưa?”
Nhảy nhót như trẻ trâu làm người ta chê cười thì không nói, Lâm An Quốc chỉ sợ bà ta lại tiếp tục nói linh tinh, hoàn toàn đắc tội với Mộ thị thì trên dưới cả nhà đều không còn đường sống nữa!
Ông ta đi tới được bước này, có được cơ nghiệp như bây giờ, mọi thứ đều không dễ dàng, không hề muốn vì một chuyện nhỏ thế này, lại hủy hoại tiền đồ của mình trong chốc lát!
Ông ta lo lắng điều này cũng không phải là không có căn cứ.
Ở tòa án cũng có người nhà họ Mộ.
Tuy nói Lâm An Quốc là chánh án, quyền cao chức trọng, nhưng chỉ cần một câu nói của người đàn ông này, là có thể đạp đổ tất cả cố gắng của ông ta đến không còn một bọt nước!
Chẳng qua là, sự việc diễn ra đến bước này, ông ta cũng không biết nên xử lý thế nào cho thỏa đáng! Chỉ một lòng mong mỏi, người vợ luôn luôn không an phận này của ông ta, cũng đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa, đừng để đến lúc không thể cứu vãn được!
Vậy mà Vương Quế Miểu lại không hiểu được nỗi khổ của ông ta, còn cáu kỉnh chất vấn lại ông ta nữa, ông ta thấp giọng quát: “Vương Quế Miểu, tôi cũng muốn hỏi cô, cô bị ma ám cái gì vậy?”
“Anh —— "
Lâm An