Lục Cận Dự cười u ám nói: "Tòa thị chính, là cơ quan chính phủ thiết lập, người ở bên trong, đến đây tự nhiên đều đã không đơn giản! Nhưng mà, lão Đại, anh cũng nên biết, người trong tòa thị chính, không người nào tay sạch sẽ đâu! Anh muốn điều tra người này, không chừng, tôi có thể tìm cho anh một đống lớn những thứ hay ho đó!"
"Lâm An Quốc này, luôn ra vẻ ta đây, khí thế rất lớn. Nếu là lúc trước, tôi cũng không thèm chấp nhặt một nhân vật nhỏ như vậy! Nhưng mà, hôm nay, ông ta khiến tôi, có phần mất hứng!"
Nói đến cuối, giọng Mộ Nhã Triết đột nhiên nặng nề, hơn nữa, có ý ám chỉ.
Bên này, Lục Cận Dự đã hiểu ám chỉ của anh, lập tức nói: "Lão Đại, anh cứ yên tâm đi! Những điều anh muốn, muộn nhất là ngày mai, em có thể cho mang tới tay anh rồi! Đến lúc đó, anh muốn xử trí thế nào, cứ tùy ý làm là được!"
"Uh`m! Nhanh chóng đưa tin cho anh."
Lục Cận Dự đồng ý.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Mộ Nhã Triết đứng dậy, đi đến bên cạnh Hữu Hữu.
Bánh bao nhỏ đang đang chuyên tâm xem tài liệu, đọc nhanh như gió, thường thường khoanh rồi ghi chú lại bên cạnh mấy số liệu.
Anh cười, nhẹ nhàng mà xoa đầu của cậu, đi sang một bên, cầm một quả táo, ngồi trên ghế sofa gọt vỏ cho cậu.
Gọt xong, anh tỉ mỉ cắt thành mảnh nhỏ, dụng tăm xuyên qua, mang đến chỗ bánh bao nhỏ có thể với tay lấy.
Đi động bỗng nhiên vang lên.
Mộ Nhã Triết cầm di động nhìn thoáng qua màn hình, nhưng là một số điện thoại xa lạ, sau khi bắt máy, đầu kia truyền tới một giọng nói cẩn thận của một người đàn ông xa lạ.
"Chào anh... Xin hỏi, anh là tổng giám đốc Mộ của tập đoàn tài chính Đế Thăng đúng không?"
Mộ Nhã Triết mỉm cười, mặc dù đối phương không nói rõ thân phận, nhưng anh đã đoán được thân phận người này.
"Làm cục trưởng tòa thị chính, thủ đoạn rất ghê gớm, nhưng dùng quyền lợi vào mục đích cá nhân, điều tra số điện thoại của tôi, hành vi như vậy, có phải có chỗ không ổn không?"
Khương Hồng Vĩ kinh ngạc một phen, trong lòng thầm nghĩ, Mộ Nhã