Trong lúc tức giận, Lâm An Quốc tức giận hỏi bà ta: "Vương Quế Miểu ơi Vương Quế Miểu! Bà có biết hôm nay mà đắc tội ai không hả?! Bà có biết không?! Người hôm nay bà đắc tội, một ngón tay của người ta có thể nghiền chết tôi! Có lẽ một câu của anh ta, tiền đồ của tôi, sẽ bị hủy hết!"
Bà ta lại không cho là đúng mà nói: "Sợ cái gì chứ?! Không còn có nhà tôi sao?! Anh kích động như vậy làm gì?"
Sự đúng lý hợp tình của bà, đúng là không nói lý.
Lâm An Quốc giận quá thành cười, vẻ mặt hung dữ, chưa từng không khống chế được như thế: "Ha ha! Vương Quế Miểu, nói bà ếch ngồi đáy giếng, bà còn không tin! Bà cho là nhà họ Vương của bà giỏi lắm hả?! Tài sản chỉ mấy ngàn vạn, ở trong mắt người ta, nhà họ Vương gia chỉ là nhà giàu mới nổi! Nhà giàu mới nổi bà hiểu không?! Có bản lĩnh gì, đi đối kháng với nhà họ Mộ?!"
"Hẳn là không nghiêm trọng như vậy chứ?!"
"Cái gì là Hẳn là không nghiêm trọng như vậy chứ? Bà không biết tập đoàn tài chính của nhà họ Mộ lớn bao nhiêu, tài sản ngàn triệu, khái niệm gì?! Nhiều mặt lợi ích sau lưng, không nói một tay che trời, thì cũng là nhà số một của thủ đô này! Bà có biết đắc tội nhà họ Mộ là khái niệm gì không! Hệ thống mạng lưới của người ta, có cả hai giới đen trắng, bối cảnh của họ, quản bà là ai?! Tận diệt chỉ là chuyện một câu nói! Tôi thấy bà váng đầu rồi, còn chưa nhận rõ điểm này! Mẹ nó..."
Lâm An Quốc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ bà ta gằn từng chữ: "Mẹ nó cả đời anh minh của tôi, sớm muộn gì cũng bại trong tay bà!"
"Không!"
Ông ta dừng một chút, lạnh lùng nói: "Nhà họ Lâm, nhà họ Vương, tất cả đều phải bại trong tay bà!"
Lời này, vốn là nói nhảm, đe dọa bà ta mà thôi.
Nhưng mà, cũng không nghĩ tới, một câu thành sấm.
Lâm An Quốc làm thế nào cũng không nghĩ tới, Mộ Nhã Triết có hành động nhanh như vậy..
Bão táp tới vừa đột nhiên vừa mãnh liệt, lúc ông ta biết tin, đại não trống rỗng trong nháy mắt!
Theo tin tức, phía Mộ Nhã Triết đã nắm giữ chứng cứ phạm tội của ông ta, bước tiếp theo, là chuyển giao những chứng