Cố Hiểu Dương có ý muốn bảo vệ cô, vì vậy liền nói bóng nói gió cảnh cáo Hoa Cẩm, không được cố ý gây sự.
Hoa Cẩm nhìn Vân Thi Thi, rồi lại nhìn Cố Hiểu Dương, sau đó bĩu môi: “Tôi biết rồi, đạo diễn Cố!”
“Cậu mau đi chuẩn bị đi, lát nữa sẽ bộ phim của cậu với Vân Thi Thi sẽ khai máy đấy!” Cố Hiểu Dương dặn dò.
Hoa Cẩm bất đắc dĩ đáp một tiếng, nhưng sau đó, thừa dịp Cố Hiểu Dương không chú ý quay đầu đi, anh ta liền tiến lên phía trước, bất ngờ hôn lên mặt Vân Thi Thi.
Trong lúc nhất thời Vân Thi Thi chưa kịp phản ứng, ngạc nhiên trừng to mắt: “...”
Lúc cô lấy lại tinh thần, Hoa Cẩm đã trở về chỗ trợ lý của anh ta, đọc kịch bản.
Cô vừa tức vừa buồn bực, cô thấy Hoa Cẩm này thật sự không ai nói nổi nữa rồi!
Anh ta...
Vậy mà anh ta lại dám hôn trộm cô?!
Cái tên Hoa Cẩm này, tại sao lại đáng ghét như vậy chứ?
Lúc Cố Hiểu Dương quay đầu lại cũng có nhìn thấy, ông ta hơi mấp máy môi, nhưng lại không nói gì, chỉ dặn Vân Thi Thi chuẩn bị để lát nữa có thể nhập vai cho tốt, sau đó liền rời đi.
Xem ra, cái người tên Hoa Cẩm này thật sự không đơn giản!
Một người có tính khí không tốt như đạo diễn Cố cũng không phát cáu trước mặt anh ta. Xem ra người chống lưng cho anh ta có thế lực rất lớn.
Ỷ vào người khác che chở, cho nên muốn làm gì thì làm ở studio sao?
Vân Thi Thi tức giận đến mức phát run, mà Mộc Tịch đứng cạnh lại nhìn cô với vẻ mặt hâm mộ, ghen tị vung vung tay: “Thi Thi, cô thật có phúc đấy! Vậy mà Hoa Cẩm lại chủ động hôn cô, tôi thật sự hâm mộ cô muốn chết rồi!”
“...”
Vân Thi Thi bất lực trừng mắt nhìn cô ấy, Mộc Tịch thấy cô có chút tức giận, liền vội vàng giải thích: “Thi Thi, đừng tức giận, tôi chỉ nói đùa thôi, cô đừng coi là thật!”
“Mộc Tịch! Trò đùa này của cô tuyệt đối không buồn cười chút nào!” Vân Thi Thi vẫn luôn đối xử với mọi người rất hòa nhã, đây là lần đầu tiên cô tức giận với Mộc Tịch.
Mộc Tịch biết cô thật sự tức giận, liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi! Thi Thi, tôi... tôi không để ý trường hợp mà nói đùa, tôi xin lỗi, tuyệt đối sẽ không có cần sau!”
Vẻ mặt Vân Thi Thi phức tạp, cô liếc