"Hừ! coi như mẹ biết sai, con cũng sẽ không tha thứ đơn giản như vậy."
Tiểu Dịch Thần ra vẻ rụt rè nắm chặt lấy ngón tay.
Vân Thi Thi mấp máy môi, chọc hỏi: "Vậy, Tiểu Dịch Thần muốn như thế nào mới nguyện ý tha thứ mẹ đây?"
"Trừ phi..." Tiểu Dịch Thần thần bí chớp mắt, chỉ vào mặt mỉm cười: "Mẹ hôn con một cái!"
Vân Thi Thi bị cậu chọc cười, lập tức hôn mạnh lên hai má cậu.
Lúc này Tiểu Dịch Thần mới viên mãn, sau đó, đưa quà tự tay chế tác giấu ở phía sau lên trước mặt cô.
Là một chùm hoa hồng thủ công.
Tiểu Dịch Thần cố ý học cô giáo thủ công, nghĩ thầm, sinh nhật mẹ, nhất định phải tặng cho mẹ một món quà vui vẻ, suy nghĩ mãi, mới nghĩ tặng một chùm hoa hồng thủ công.
Hoa thủ công, sẽ không héo tàn.
Ngụ ý, muốn mẹ có thể luôn luôn xinh đẹp như hoa, vĩnh viễn nở rộ.
Vân Thi Thi cầm hoa trong tay, tim ấm áp.
Tiểu Dịch Thần động tay năng lực không kịp Hữu Hữu, có chút ngây ngốc, thời điểm ở trường học, không thích lao động, bởi vậy hoa thủ công làm có chút thô ráp, nhưng lại nhìn ra được là bỏ ra rất nhiều công sức làm, mỗi một vết cắt, đều cực kỳ cẩn thận, nắn nót, vô cùng nghiêm túc, chi tiết không đủ, nhưng chỉnh thể lại rất đẹp.
Vân Thi Thi cực kỳ thích, nhìn hoa nhỏ, mỉm cười đầy mặt.
Nội tâm chưa bao giờ thỏa mãn hơn.
Tiểu Dịch Thần có chút khẩn trương thăm dò: "Mẹ... mẹ có thích hoa con làm không?"
"Đương nhiên thích! Quà con tặng, mẹ rất thích!"
"Thật sao?"
Tiểu Dịch Thần nhất thời vui mừng khôn xiết!
Đắc ý, muốn bay lên đám mây!
Mẹ ca ngợi thủ công của cậu, mẹ thích hoa cậu làm!
Cái đuôi nhỏ của cậu sắp đắc ý vểnh lên trời!
Một câu khẳng định của Vân Thi Thi, thắng tất cả ca ngợi của người khác!
Mộ Nhã Triết ở một bên nhìn, khóe mắt co rút lại.
Trên đường tới, anh khen Tiểu Dịch Thần một câu, nói thủ công của cậu tiến bộ, Tiểu Dịch Thần lại rầu rĩ không vui như cũ.
Vân Thi Thi khen một câu, cậu lại có thể đắc ý như vậy!
Không công