Anh thương yêu cô, thấy cô mê mẩn, thân thể rã rời, mềm nhũn không có một chút khí lực, làm sao có thể đi được.
Có thể Vân Thi Thi nếu biết giờ phút này người đàn ông này nghĩ như vậy, hẳn là mắt trợn trắng rồi!
Trời ạ, ở trong mắt anh, cô rốt cuộc là có bao nhiêu cao quý đây?
Ngay cả đi mấy bước, đều không nỡ!
Có đôi khi, thật không phải là khoa trương.
Ở trong mắt người đàn ông này, đôi chân của cô, giống như để trang trí, thuần túy là đẹp mắt, căn bản không có tác dụng thực tế gì.
Có thể nếu như vậy, Mộ Nhã Triết lại cam tâm tình nguyện, mỗi thời mỗi khắc, đều ôm cô như vậy!
Hận không thể đem cô mọc lên trên người anh!
Ha ha!
Nếu Vân Thi Thi biết anh nghĩ như vậy, e là nên dở khóc dở cười!
Ôm cô, xuống xe, anh dường như không nhìn thấy vẻ cưỡng bách trên mặt cô, ôm cô liền nhanh chân đi về phía khách sạn.
Hai hàng lễ tân nhìn thấy anh, đều nhịp mà cúi đầu, hành lễ, tất cả đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn quanh.
Từ lễ tân dẫn đường, anh ôm cô tiến vào thang máy, dưới sự yêu cầu đủ kiểu của cô, lúc này anh mới đặt cô xuống.
Nhưng mà, cũng không biết có phải là bị anh đè ép thời gian dài hay không, hai chân của cô vừa hạ xuống, liền một trận xụi lơ, lại suýt nữa không đứng vững được, ngã xuống đất.
Bất kể thế não cũng đỡ lấy anh, miễn cưỡng đứng vững.
Người đàn ông nhìn cô, trong mắt lại có một tia nghiền ngẫm, cánh tay dài duỗi ra, ôm eo thon của cô, lực cánh tay, vững vàng nâng cô, đồng thời, đem người cô xách lên.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, giờ phút này, trong không gian nhỏ hẹp, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Càng là không gian tĩnh mịch, càng có thể rõ ràng bắt được tiếng thở dốc của người đàn ông, to khoẻ mà lại thâm trầm, liên tiếp, hiển nhiên đã là nhẫn nại đến gần cấp độ muốn bộc phát.
Vân Thi Thi vịn cánh tay của anh, lại có thể cảm giác được một cách rõ ràng cơ bắp anh căng cứng, chẳng biết tại sao, lại vô hình cảm thấy chân mềm hơn.
Mặt cô đỏ tới mang tai nghĩ, người đàn ông này kiềm chế lâu như vậy, tiếp đó, cô không biết nên nghênh đón bão tố như thế nào!
Bởi vậy, tâm