Chuyện này đại khái làm cho anh hưởng thụ một chút tà ác thú vị trong đó đi!
Vân Thi Thi đập mạnh vào anh một phen, nhưng mà cô dùng lực, đối với anh mà nói, giống như gãi ngứa vậy, anh bật cười một tiếng, lực của cô đối với anh mà nói, căn bản không đáng nhắc đến!
“Mộ Nhã Triết, sao anh lại hư hỏng như vậy? Vậy mà gạt em nói tướng ngủ của em rất xấu, này! Anh có biết em thiếu chút nữa là tin rồi không!”
Vân Thi Thi cực kỳ ấm ức, nghĩ đến vừa rồi cô ngu ngốc như vậy, tin lời anh nói là thật, thậm chí nghiêm túc suy nghĩ làm sao để giải thích cho hành vi của mình! Không nghĩ đến thực ra là anh chọc cô mà thôi! Trong lòng cực kỳ không vui.
Cô có cảm giác sao mình lại ngu ngốc như thế, anh lừa gạt giỏi như vậy, có phải trêu đùa cô rất vui hay không?
Mộ Nhã Triết cọ xát chóp mũi cô, dịu dàng hỏi: “Sao bây giờ đã xuống giường rồi hả? Anh thấy hôm qua em mệt như vậy, không nghỉ thêm một lát nữa sao?”
Lời này của anh, rơi vào trong tai cô, cực kỳ ái muội.
Nhìn cô mệt như vậy…
Lời này làm cô hồi tưởng lại một màn điên cuồng tối hôm qua, trên mặt càng nóng hơn.
Cô đẩy anh ra, từ trên người anh đứng dậy, sợ anh nhìn thấy mặt cô đỏ, lại trêu cô một lần nữa, vì thế đi đến bên giường, mở cửa sổ ra một chút, mặc cho gió nhẹ từ ngoài cửa sổ tiến vào, làm giảm nhiệt độ nóng bỏng trên mặt cô đi một chút.
Mộ Nhã Triết ngồi ở trên ghế, xoay người lại, buồn cười nói: “Sao thế? Xấu hổ rồi hả?”
“Mới không có!”
Vân Thi Thi xoay người lại, trợn mắt nhìn anh, “Anh đừng đùa em nữa, có được không?”
Anh cười, nhưng mà gật gật đầu, thu liễm vài phần.
Anh am hiểu sâu sắc người phụ nữ ngốc này, da mặt mỏng, vui đùa một chút thích đáng thì được, nếu quá phải biết rằng con thỏ nóng này, cũng cắn người được!
Vân Thi Thi đột nhiên hỏi: “Xế chiều hôm nay anh có rảnh không?”
“Có.” Mộ Nhã Triết trả lời.
Kỳ thật buổi chiều anh có mấy văn kiện cần xử lý. Nhưng mà làm thê nô trong đó