Vân Nghiệp Trình cũng không kiêng dè ông, tinh tế kể lại việc bảy năm trước, Vân thị gặp nguy cơ phá sản, hơn nữa mắc nợ nặng nề, Vân Thi Thi vì Vân thị, làm việc ngốc như thế nào cho ông ta nghe.
Vân Nghiệp Hậu nghe xong, cảm động đến không nói nên lời.
Thật không ngờ, Vân Thi Thi yên lặng hy sinh cho nhà họ Vân nhiều thứ như vậy!
Trong lòng càng sinh ra 12 vạn phần thiện cảm với đứa bé này!
Bên kia, Mộ Nhã Triết đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Vân Thi Thi lại chặn anh ngoài cửa, đối anh nói: "Đêm nay, anh không thể ở đây!"
"Sao vậy?"
Mộ Nhã Triết nguy hiểm nheo mắt lại: "Em muốn đuổi anh đi?"
Mặt Vân Thi Thi đỏ hồng, giải thích: "Em không có ý muốn đuổi anh đi! Anh đừng hiểu lầm."
"Vậy em nói, đêm nay anh không thể ở đây, là có ý gì?"
Mộ Nhã Triết liếc mắt quan sát cô một cái, trầm trầm hỏi lại: "Người phụ nữ này, em muốn tạo phản phải không?"
Vân Thi Thi cúi đầu, do dự, ấp úng mở miệng: "Cha em vừa nói... Dù sao thì chúng ta chưa đăng kí, còn chưa tính chính thức, cho nên... Chưa kết hôn đã sống chung, khó tránh khỏi sẽ bị người ta đàm tiếu! Nếu không... anh đi về đi?"
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói lộ ra vài phần không hài lòng và bá đạo: "Ai dám đàm tiếu em?"
Ai dám nói xấu, đứng ra thử xem.
Vân Thi Thi trợn mắt nhìn anh: "Được rồi! Giờ cũng không còn sớm, anh mai đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi! Em cũng rửa mặt một phen, chuẩn bị nghỉ ngơi!"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, trong mắt là hờn giận dày đặc: "Đây là nhà anh!"
"..."
Anh lại nói: "Anh đã cầu hôn rồi!"
Chẳng lẽ, vậy còn chưa tính chính thức sao?
Vân Thi Thi giải thích: "Nhưng mà... cầu hôn không có nghĩa là kết hôn! Chúng tôi còn chưa đăng kí, không xem như vợ chồng! Cha em không có mặt thì thôi, giờ cha em về nhà, nếu thấy chúng ta ngủ cùng một phòng, chắc chắn sợ em bị nói xấu! Ông ấy đã lớn tuổi, tư tưởng chắc chắn có phần cổ hủ, nhưng cũng muốn tốt cho chúng ta mà thôi!"
Mộ Nhã Triết: "..."
Anh vịn khung cửa, chặn cửa