Không phải Vân Thi Thi không chờ mong hôn nhân, chỉ là quá vội vàng, ngược lại khiến cô có cảm giác không chân thực!
Lúc xếp hàng đăng ký, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy trên đầu có một cụm mây đen, thường thường nổi lên sấm sét vang dội, gió thổi mãnh liệt, khiến cô ngổn ngang trong gió, cả người ngồi trên ghế như linh hồn đã bay đi đâu mất, không còn sức sống.
Trạng thái suy sút như vậy của cô, hình thành tương phản với đám chuẩn vợ chồng hạnh phúc thoải mái tươi trẻ bên cạnh.
Mộ Nhã Triết ngồi cạnh cô, lẳng lặng lật tạp chí tài chính và kinh tế, khuôn mặt đẹp trai hấp dẫn vô số ánh mắt kinh ngạc ao ước.
Chỉ là... Mọi người đánh giá người phụ nữ nào đó mặt mũi như treo nước mắt bên cạnh anh, trong lòng hơi hơi toát mồ hôi.
Đây là bức hôn đó hả?
Thấy thế nào cũng không giống người cam tâm tình nguyện tới đăng ký kết hôn đó nha?
Nhưng mà, nếu nói ép hôn, dựa theo tiêu chuẩn của hai người, đối tượng bị ép hôn nên là nhà trai mới hợp lý.
Bọn họ nghĩ mãi không ra.
Hôm nay đại khái là ngày tốt, người tới cục dân chính đăng ký kết hôn hình như hơi nhiều.
Vân Thi Thi mang kính râm, võ trang kĩ càng, kiêng dè ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người.
Có lẽ người trẻ tuổi tới nơi này đăng ký kết hôn đang đã đắm chìm trong vui vẻ hạnh phúc, bởi vậy, nhất thời không có chú ý tới giờ phút này, không khí vi diệu giữa Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết.
Cô mờ mịt ngẩn ngơ, chợt nghe người bên cạnh phát ra tiếng động, quay đầu, thấy Mộ Nhã Triết chậm rãi đứng dậy, cô hoài nghi nhìn anh, không biết anh muốn làm gì.
Chẳng lẽ, anh đổi ý hả?
Hay là, anh cũng nhận ra, chuyện trang nghiêm như kết hôn, không nên đầu óc nóng lên thì vội vàng quyết định.
Mộ Nhã Triết liếc cô một cái, nhàn nhạt nói, "Chứng minh ở trên xe, anh đi lấy, em ở chỗ này đợi anh."
Hi vọng bị phá hủy...
Vân Thi Thi chất phác gật gật đầu
Đợi anh đi xa, mấy cô gái bên cạnh tò mò bu lại, hưng phấn hỏi, "Anh ấy là người đàn ông của cô hả?"
"... Cô đoán đi." Vân Thi Thi mang theo, đáp án có phần ba phải.
"Hẳn là hai người tới đăng ký rồi!"
Vân Thi Thi nghe vậy,