Ngay sau đó, anh tiến đến, ôm lấy cô, nâng cổ cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên môi cô.
Không có mạnh mẽ tàn bạo, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng đơn giản, đôi môi của anh đặt lên đôi môi nhỏ của cô, liên tục động đậy.
Hai người đang tiếp xúc ở cự ly gần nhất, nên anh mở hé mắt, ngọt ngào khiêu gợi, cô cũng đang nhìn anh, thân mật đến kì lạ.
Nhìn vào mắt nhau, mà thấy sâu đến vô tận.
Mới liếc nhìn nhau một cái, mà đã rơi vào phần nhu tình bên trong.
Cô muốn, anh cứ như thế này, cưng chìu cô thế này.
Cô cảm thấy, ở trước mặt anh, cô luôn được coi là một cô công chúa nhỏ, được anh sủng ái, được anh dung túng, ở trong lòng anh tha hồ mà quậy phá, tha hồ mà làm loạn thiên hạ này.
Nhưng…
Được một người đàn ông yêu thương đến như vậy, khó tránh khỏi cảm giác lo được lo mất, càng đắm chìm mê luyến, thì sẽ càng sợ hãi bị mất đi...
Nhưng, một giây thôi cũng được, cô không muốn tỉnh lại, cô muốn chìm trong tình yêu này của anh, mãi mãi…
Vân Thi Thi ôm chầm lấy vai anh, làm nụ hôn trở nên sâu hơn
…
Mộ Nhã Triết sau khi đưa cô về nhà, thì quyết định đến công ty.
Công ty đang có vài cuộc họp cần anh giải quyết, vì thế, anh phải làm cho xong việc ở công ty đã.
Vân Thi Thi có chút lo lắng: “Anh không định nghỉ ngơi sao? Em thấy anh cứ làm việc như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu!”
Mộ Nhã Triết thấy cô lo lắng cho anh, anh vui vẻ nói: “Lo cho anh sao?”
Vân Thi Thi hắng giọng, rồi trừng mắt liếc anh một cái.
Mộ Nhã Triết nở nụ cười: “Ngoan, ở nhà chờ anh!”
… Ở nhà chờ anh!
Câu nói này, khiến lòng cô cảm thấy thật ấm áp.
Vân Thi Thi mím môi, nhìn anh, sau đó thẹn thùng nhắc nhở: “Nhớ về sớm một chút!”
“Được rồi!”
Mộ Nhã Triết nói xong, quay đầu xe lại, rời đi.
Vân Thi Thi vào nhà, vừa mở cửa ra, đã thấy Vân Nghiệp Trình ngồi trong phòng khách, vẻ mặt lo