“Lại đợi anh muộn như vậy? Không mệt sao?” Mộ Nhã Triết cúi đầu, dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của cô, khóe môi khẽ nhếch lên độ cong cưng chiều, “Mệt mỏi rồi, em đi ngủ trước đi.”
“Không cần, em đợi anh cùng ngủ.”
Vân Thi Thi ngẩng đầu, kiễng chân lên, hôn lên môi anh, mỉm cười: “Dù sao ngày mai em cũng được nghỉ.”
“Cho nên em đang oán hận anh sao?” Đôi mày đẹp của Mộ Nhã Triết nhếch lên, trong lời nói cưng chiều nói không nên lời.
Vân Thi Thi cười, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: “Anh ăn cơm tối chưa?”
“Chưa.”
Mộ Nhã Triết cởi áo khoác, treo lên giá áo, nhàn nhạt nói: “Hôm nay họp đến khuya, cho nên không có thời gian ăn bữa tối.”
“Để em làm mì cho anh!” Vân Thi Thi săn sóc nói, nói xong liền muốn đi vào phòng bếp.
Mộ Nhã Triết ngăn cản: “Không cần.”
“Hả?”
Vân Thi Thi có chút nghi hoặc xoay người, khó hiểu nhìn anh: “Làm sao vậy? Anh không đói bụng à?”
“Mì sợi ăn ngấy rồi…” Mộ Nhã Triết bất đắc dĩ nói.
Vân Thi Thi bị đả kích: “…”
Cô hình như cực kỳ thích làm mì sợi, đơn giản, mau lẹ, nước sôi liền cho mì vào, lại thêm gia vị, tay nghề hoàn mỹ của cô cũng chỉ có thể thể hiện nấu mì hạng nhất, quả thật cô nấu mì, đúng là biết tròn biết méo.
Có thể vị ngon nhưng mà ăn nhiều sẽ khó mà không cảm thấy chán ngấy.
Mộ Nhã Triết đối với thức ăn ngon rất hay soi mói.
“Vậy… Làm sao bây giờ?”
Vân Thi Thi có chút cô đơn nói: “Hay là chúng ta ra ngoài ăn bữa ăn khuya.”
“Bên ngoài rất lạnh, ngoan ngoãn ở nhà.”
Mộ Nhã Triết nói xong, anh đứng dậy, cúi đầu, tiện tay cởi bỏ cúc áo sơ mi trên cổ tay, tao nhã cuốn lên cánh tay.
Vân Thi Thi thấy tư thế này của hắn, đầu mờ mịt: “Anh… Anh làm gì thế?”
Anh lời ít mà ý nhiều: “Giải quyết vấn đề ấm no.”
“… Cho nên anh muốn đích thân xuống bếp sao?” Vân Thi Thi đã có chút nửa tin nửa ngờ, “Anh chắc chắn, tay nghề của anh OK?”
Mộ Nhã Triết nhếch môi cười, đi thẳng vào phòng bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, lập tức lấy dao và thớt gỗ ra.
Vẻ mặt Vân Thi Thi hoài nghi theo sát