“Em cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy.” Vân Thi Thi cảm khái nói.
Mộ Nhã Triết xoay người lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô, nhưng mà có chút cân nhắc: “Sao lại nói như vậy?”
“Anh có biết hay không, lúc anh nấu cơm, cực kỳ mê người!” Cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực anh, nâng mắt, đôi mắt chớp chớp nhìn anh, trên mặt là ngây thơ, mỉm cười xinh đẹp.
Khen ngợi không chút bủn xỉn rơi vào tai anh, tất nhiên là cực kỳ hưởng thụ!
“Mê người sao?”
Mộ Nhã Triết nhếch môi.
Vân Thi Thi đột nhiên nhớ đến gì đó, lôi kéo tay anh đến phòng ngủ, trên giường là tây trang cô tự mình đi trung tâm thương mại lựa chọn cho anh, đưa túi xách đến trước mặt anh, cô nói: “Anh thử xem, em mua cho anh đó! Nhìn xem mặc lên người, hiệu quả như thế nào?”
Dừng một chút, cô lại đắc ý nói: “Em mới được phát lương, một nửa dùng cho quần áo này rồi!”
Mộ Nhã Triết hiểu rõ, tiền lương trong miệng cô là thù lao đóng phim và mấy quảng cáo! Anh bật cười.
Người phụ nữ ngốc này, âu phục Armani thủ công bình thường đều là giá cả xa xỉ, mà tây trang của anh, đa số đều là thủ công, so với tây trang bầy bán yêu cầu càng cao hơn.
Bình thường, tây trang trong trung tâm thương mại đều không lọt nổi mắt xanh của anh.
Nhưng mà nếu cô tự mình lựa chọn, như vậy trái lại là chuyện khác rồi!
Chỉ cần cô chọn, như vậy anh sẽ thích!
Tây trang hợp với quần áo trong, quần tây và cà vạt đều cùng loại, Mộ Nhã Triết thay quần áo, ngoài dự đoán, ánh mắt của cô rất chuẩn, tây trang cực kỳ hợp, không lớn không nhỏ.
Anh cúi đầu, tao nhã chỉnh ống tay áo, Vân Thi Thi lập tức thay anh chỉnh sửa, từ cà vạt đến ống tay áo, lại đền cài áo kim cương trước ngực, cô rất cẩn thận.
“Được rồi!”
Vân Thi Thi ngẩng đầu, sau đó lùi lại mấy bước, chắp tay ra sau lưng nhìn anh, càng nhìn càng thích, không khỏi khoe khoang: “Ánh mắt của em rất tốt mà! Anh mặc bộ này rất đẹp!”
Mộ Nhã Triết nhướng mày, đi đến trước gương, nhìn một phen,