Vừa thu dọn, anh ta vừa nhanh chóng thông báo cho cấp dưới một tiếng, nhìn sắc mặt mà làm!
Anh ta nhanh chóng thu dọn cái bàn cho sạch.
Văn phòng tổng giám đốc, không phải người bình thường có thể tiến vào, đều đã phân chia bảo vệ và trợ lý chuyên môn, có thể tự do ra vào chắc là ngoại trừ một vài thành viên ban giám đốc quan trọng của tập đoàn tài chính ra, thì chỉ có một mình Mẫn Vũ!
Văn kiện quan trọng cũng do anh ta đưa cho.
Sau khi Mộ Nhã Triết sập cửa rời đi, Tống Ân Nhã giống như thoát lực, chậm rãi ngồi dưới đất, thương tâm khóc nức nở.
Sau khi Mẫn Vũ thu dọn bàn xong, anh ta xoay người liền thấy Tống Ân Nhã bất lực ngã ngồi dưới đất, che mặt khổ sở khóc.
Anh ta đi qua, tốt bụng nói: “Cô Tống, có cần tôi phái người đưa cô về không?”
“…”
Mẫn Vũ tốt bụng nhắc nhở một phen: “Cô Tống?”
Tống Ân Nhã đang chìm đắm trong tuyệt vọng, anh ta lên tiếng quấy nhiễu, làm cho cô ta cảm thấy phiền, ngẩng đầu giận dữ hét: “Anh không cần lo cho tôi!”
Mẫn Vũ nhăn mày, vì hành vi vô lễ của cô ta mà tức giận vài phần.
Nhưng mà với thân phận của anh ta, không thể so đo với cô ta.
Anh ta cười tao nhã, lập tức bình tĩnh nói: “Nếu cô cảm thấy khổ sở, có thể tìm một góc mà khóc lớn một lát, ít nhất trước hết phải nghĩ cách rửa sạch mình đi đã! Nhìn cô như vậy rất khó coi đó! Hơn nữa cô ngồi ở chỗ này, cũng làm tôi cảm thấy bị quấy nhiễu!”
“Cái gì?”
“Ông chủ thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, trên người cô bẩn, đừng làm dơ văn phòng, trở về anh ấy sẽ tức giận!” Mẫn Vũ mặt không chút thay đổi nói.
“Anh - -!”
Tống Ân Nhã nghe ra được nói móc trong lời anh ta, tức giận nhướng mày, tức giận trừng anh ta.
Mẫn Vũ mỉm cười, lại không sợ hãi uy hiếp trong mắt cô ta, trong lời nói lạnh lùng: “Mời cô rời đi, được không?”
“Được! Được lắm! Đều muốn đuổi tôi đi đúng không? Tôi đi!” Dứt lời, Tống Ân Nhã đứng dậy muốn đi.
Mẫn Vũ ở phía sau nói: “Đợi đã!”
Tống Ân Nhã quay đầu lại: “Lại muốn làm cái gì?”
“Túi của cô, đừng quên chứ!” Mẫn Vũ đưa túi xách cho cô ta.
Tống Ân Nhã thở hổn hển, giật lấy túi xách trong