"Mọi việc đều đã qua rồi, anh không nên tức giận, em cũng không làm sai việc gì cả!"
Vân Thi Thi ngừng một chút, lại nói: "Hơn nữa, công việc của anh bận như vậy, nhỡ như gọi điện đến lúc anh đang bận thì có phải là làm phiền anh rồi không?"
"Cô bé ngốc!"
Mộ Nhã Triết cốc đầu cô một cái, gằn từng chứ: "Em nhớ kĩ, mọi việc trên đời không có gì quan trọng hơn em!"
Vân Thi Thi giật mình.
Anh nói những lời này, mặc dù giọng điệu ngang ngạnh khó ưa nhưng lại làm cho cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Anh nói: Mọi việc trên đời không có gì quan trọng bằng cô!
Thì ra trong lòng của người đàn ông này, cô quan trọng như vậy, hơn cả sự nghiệp, hơn luôn bất cứ thứ gì trên đời này.
Nghe anh nói như vậy trong lòng cô như nếm được mật ngọt.
Vân Thi Thi mím môi cười trộm.
Mộ Nhã Triết nhìn thấy nụ cười này, cảm thấy giống như một chú mèo nhỏ được cá vậy, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo má của cô: "Đang cười trộm cái gì hả cô ngốc!"
Vân Thi Thi nhẹ cắn tay anh, hờn dỗi nói: "Được rồi. Đừng giận nhé! Lần sau em sẽ chú ý. Em cam đoan!"
Lời này nghe có vẻ ổn!
Mộ Nhã Triết nói: "Về sau nhớ kỹ là được rồi. Cứ coi như lần này em quên gọi điện cho anh, nhưng xảy ra va chạm giao thông, em ít nhất cũng phải gọi điện báo cảnh sát trước chứ? Rốt cuộc là "cái đầu nhỏ" của em đang nghĩ cái gì lúc đấy thế?"
"Lúc đó em thấy người bị đụng nằm ngã ra đất, nhìn rất thảm, em sợ là tai nạn chết người nên nghĩ phải mau đưa vào viện."
Mộ Nhã Triết "..."
"Sau đó thì em mới báo cảnh sát, kết quả điện thoại di động lại bị bọn họ gạt rơi xuống đất làm bể mất."
Vân Thi Thi nói, ai oán mà thở dài một cái.
"Em..."
Mộ Nhã Triết hết nói nổi, trầm mặc một lúc lâu, thở dài nói: "Cô gái ngốc. Anh thấy em thật hết thuốc chữa!"
"Này này, không cho phép đả kích như vậy! Em ngốc chỗ nào chứ? Em mà ngốc thì sao có thể đẻ ra được bảo bối Hữu Hữu thông minh như vậy?"
"IQ của Hữu Hữu là do thừa hưởng gen di truyền ưu tú từ anh. Còn sự thông minh của em mời tham khảo Tiểu Dịch Thần."
Mộ Nhã Triết nói toạc ra sự thật.
Vân Thi Thi "..."
Lẽ nào thật sự là