Kiểu lễ phục trung quốc, màu đỏ thể hiện sự hân hoan.
Điểm này hai người đều đồng quan điểm.
Hơn nữa bộ đồ này cũng không phải thuần cổ điển vẫn có nhưng cách tân mới mẻ, nhìn vô cùng mĩ lệ.
Vân Thi Thi vừa nhìn đã thấy thích.
Mộ Nhã Triết gia hạn cho quản lý một tuần lễ, bởi vì thời gian lễ đính hôn sắp tới rồi, bộ lễ phục này phải làm thật nhanh.
Quản lý đảm bảo nhất định trước lễ đính hôn sẽ đem lễ phục tới.
Vân Thi Thi gửi phong bì thiệp phân phát ra ngoài, đương nhiên là có cả thiệp mời của Tương Ngọc và Vân Thanh Miêu nữa.
Thư mời chế tác rất tinh sảo, mặt trên còn đề một bài thơ, mỗi bài thơ đều cho chính tay cô viết, bên trong có ghi thời gian địa điểm, cũng nói rõ là buổi tối trước lễ cưới hai ngày, Mộ Nhã Triết sẽ dùng máy bay tư nhân đón nhà trai và nhà gái và một số khách mời bay ra đảo.
Vân Thanh Miêu nhận được thiệp mời, trợn tròn mắt.
"Mẹ! Chú rể của Vân Thi Thi có lai lịch thế nào? Còn có cả máy bay tư nhân?"
Vân Cầm Lệ khó tin nói: "Trời ạ, lúc đầu em chỉ nghĩ đơn giản là hơi khá giả một tý thôi, không nghĩ tới lại có thân phận không tầm thường như vậy! Còn có máy bay riêng, phải có địa vị giàu có tới mức nào mới có thể được như vậy?"
Ở trong mắt bọn họ, máy bay tư nhân chỉ có hạng đại gia siêu cấp mới có thể mua được mà thôi.
Có điều bọn họ không biết rằng Mộ Nhã Triết sở hữu hẳn năm chiếc máy bay riêng, trong đó hai chiếc sang trọng nhất dùng để tiếp khách quý khi có giao dịch đàm phán hợp đồng quan trọng hoặc tiếp đón một ít vị khách đặc biệt.
Vân Thanh Miêu đố kỵ gần chết.
Mấy hôm trước, cô ta có