Bà ta còn phải cảm tạ mình là thím Vân Thi Thi, nếu không cả đời này bà ta cũng không thể đứng trước mặt Mộ Nhã Triết, có thể để anh liếc mắt nhìn một cái.
Ngoài miệng thì như vậy, Tương Ngọc cũng không thể nói thêm gì, ba mẹ con họ cũng không thể làm gì khác hơn là tức giận trở về phòng.
Có điều đúng như Mộ Nhã Triết nói, tòa lâu đài lớn như vậy, bọn họ bị lạc đường, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lúng túng nhờ quản gia giúp đỡ mới có thể trở về phòng.
...
Dọc đường đi, trong lòng Vân Thi Thi không khỏi hồ nghi, không biết rốt cuộc người đàn ông này đưa cô đi gặp ai.
Đến phòng khách, cô nhìn thấy Lục Cận Dự đang ngồi hút thuốc trên sa lon, lúc này mới chợt hiểu ra!
Lục Cận Dự vừa thấy Mộ Nhã Triết đẩy cửa vào, lại trông thấy người anh đưa tới, lập tức đứng lên, vẻ mặt tươi cười chào hỏi: “Lão đại, chị dâu!”
Vân Thi Thi khách khí cười một tiếng, vì sự giúp đỡ lần trước ở bệnh viện nên cô cũng có mấy phần thiện cảm đối với anh ta.
Nhưng đối mặt với phòng khách khói mù lượn lờ, cô vẫn có chút không được tự nhiên như cũ, theo bản năng giơ tay che mũi.
Thật ra cô không thích mùi thuốc lá, rất khó thở.
Vậy mà Lục Cận Dự rất biết quan sát người khác, thấy cô có vẻ ghét mùi thuốc lá, lập tức tự giác dụi đầu thuốc trong tay vào gạt tàn.
Vân Thi Thi thấy hành động của anh ta, trong lòng lại càng thêm cảm động.
Hiểu được cảm giác của một người phụ nữ, người đàn ông này nhất định là một quý ông thanh lịch, lễ giáo tốt!
Trong phòng khách còn có ba người đàn ông xa lạ nữa, cũng đứng lên theo Lục Cận Dự, nhìn về phía Mộ Nhã Triết: “Lão đại!”
Một người trong đó có vẻ ngoài trẻ tuổi đẹp trai nhìn Vân Thi Thi, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất ngờ và kinh ngạc, cũng không che dấu được sự kinh diễm.
“Vị này chính là chị dâu?”
Vân Thi Thi lịch sự cười một tiếng: “Xin chào!”
Mộ Nhã Triết nói: “Tôi giới thiệu một chút, vị này là chị dâu các cậu, vợ chưa cưới của tôi. Các cậu theo Cận Dự gọi một tiếng chị dâu đi!”
Mọi người nghe