Quả thật...
Trước mắt cô thật sự vì những lời anh nói mà khẩn trương.
Vô cùng khẩn trương, còn có cảm thấy chờ mong đối với tiệc đính hôn sắp tới.
Anh nhìn về phía cô, liền thấy cổ gáy tới bờ vai trần trắng nõn, nhẵn nhụi, đường cong duyên dáng giống như thiên nga, một đường đi xuống nữa chính là nơi dẫy đà xinh đẹp của cô.
Thật gợi cảm, mê người!
Mọi thứ thuộc về cô đều hấp dẫn ánh mắt của anh, trong lòng anh càng lúc càng rộn rạo muốn được dò thám.
Nhưng anh phải kìm chế chính mình, cảnh cáo chính mình, hiện giờ còn không phải lúc!
Lúc này trong đầy anh liền xuất hiện một ham muốn tột bậc, sau buổi lễ đính hôn, bọn họ có thể cùng nhau tận hưởng khoái cảm!
Anh vô cùng muốn nhét cô vào trong túi luôn mang theo người, vẻ đẹp của cô luôn khiến người ta thèm muốn, mơ ước.
"Hội trường như thế nào, em thật sự rất tò mò anh đã trang trí nó như thế nào!"
Cô có chút chờ mong hỏi, anh vẫn ra vẻ thần bí chớp chớp mắt: "Đến hội trường, em liền biết! Em chỉ cần an tĩnh chờ đợi, anh đã chuẩn bị tất cả buổi lễ đính hôn thay em."
Khóe môi Vân Thi Thi hơi nhếch lên, câu trả lời của anh khiến cô càng lúc càng chờ mong, trong lòng càng ngọt ngào.
Đoàn xe tiến về phía trước rất nhanh liền đến hội trường.
Nhưng lúc cô vừa định xuống xe, giống như là không nỡ để cô chạm chân xuống đất, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người anh lại bế cô lên.
Vân Thi Thi đánh nhẹ vào vai anh, trong mắt lại chất chứa e lệ: "Thả em xuống đi! Anh như vậy... Thật làm trò cười cho người ta nhìn đó!"
"Người nào dám cười em?"
Mộ Nhã Triết hỏi lại cô.
Lại khiến cô càng thêm xấu hổ.
Nói như thế chứ anh vẫn đặt cô xuống, chỉ là cô mới vừa đứng vững, bàn tay ấm áp mạnh mẽ của người đàn ông không chút do dự nắm lấy tay cô, trong lòng Vân Thi Thi cười thầm, người đàn ông này có phải đang lo lắng cô sẽ chạy trốn không?
Chỉ là nghĩ như vậy nhưng trong lòng cô vẫn rất vui vẻ.
Ít nhất, điều này cũng chứng minh việc anh rất yêu cô, không phải sao?
Từng hành động của người đàn ông này đều cho thấy trong lòng anh cô quan trọng