“A a… Thật đáng tiếc, anh đoán sai rồi…!”
Cung Kiệt lại làm biểu tình tiếc hận, lắc lắc đầu.
Mộ Nhã Triết hết sức hoang mang, đã thấy Cung Kiệt đột nhiên đưa tay choàng qua vai Vân Thi Thi, nghịch ngợm nói với anh: “Hôm nay tôi đến, không phải lấy thân phận người của tập đoàn Cự Phong! Mà là em trai của chị gái tôi, tham dự lễ đính hôn này!”
Khóe mắt Mộ Nhã Triết căng mạnh lên.
Lại nghe Cung Kiệt lười biếng nói: “Ai nha, tôi nghĩ kỳ thật anh nên gọi tôi một tiếng… Em vợ, phải không?”
Vân Thi Thi bị lời nói nghịch ngợm của anh xé nát.
Vẻ mặt Mộ Nhã Triết lại càng quỷ dị rồi!
Có thể tưởng tượng một người đến bây giờ đều là kẻ thù, mỉm cười bảo anh xưng một tiếng “Em vợ”!
Cung Kiệt vừa nói là em trai Vân Thi Thi, cho dù trong lòng anh có rất nhiều chuẩn bị, vẫn có chút bất ngờ không phòng ngự!
Tuy nói bộ dạng hai chị em tương tự, nếu không phải cách ăn mặc khác nhau, căn bản khó phân biệt được ai với ai.
Nhưng mà một tiếng “Em vợ” của Cung Kiệt vẫn làm đầu anh mờ mịt.
Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói: “Tiểu Kiệt, em…”
“Chị! Em không có nói sai mà!”
Cung Kiệt làm nũng nói: “Em là em trai chị, một khi đã như vậy, như thế anh ta phải nên gọi em một tiếng “Em vợ” chứ nhỉ?”
Vân Thi Thi giơ hai tay lên thỏa hiệp: “Được rồi! Đúng, em nói không sai! Nên gọi em một tiếng ‘Em vợ’!”
Cung Kiệt làm biểu tình “Em đã nói mà”, vô cùng thản nhiên nâng cằm với Mộ Nhã Triết, giống như là khiêu khích, cười hì hì nói: “Chị của tôi đều đã nói như vậy rồi, có phải anh nên gọi tôi một tiếng ‘Em vợ’ chứ nhỉ!”
“Có thể!”
Mộ Nhã Triết cũng cười tao nhã, lập tức bày ra phong độ, cũng giống như khiêu khích, nhíu mày nói: “Chỉ là trước hết, chẳng phải cậu nên gọi tôi một tiếng ‘Anh rể’ sao!”
Vừa dứt lời nửa giây, Cung Kiệt cười tít mắt thốt ra: “Anh rể!”
Mộ Nhã Triết: “…”
Trong lòng Cung Kiệt cười thầm.
Muốn anh kêu một tiếng anh rể cũng không phải là chuyện gì khó!
Nếu anh đã đến