Nhìn ra được, lễ đính hôn lần này không có ngàn vạn, căn bản không tạo ra được trường hợp như vậy!
Chẳng lẽ anh vì thực hiện một lời hứa hẹn, vì người phụ nữ này, thiếu nợ ngàn vạn sao?
Chỉ là những thứ này, trước mắt ông ta căn bản không quản nổi rồi.
Tiệc đính hôn lần này lớn nhất ngoài ý muốn, còn người đàn ông thần bí đó nữa.
Lần này Mộ Thục Mẫn bị người ta dạy dỗ trong tiệc đính hôn, nhưng mà trong lòng Mộ Lâm Phong biết, chuyện này không liên quan đến người ngoài, thuần túy là do Mộ Thục Mẫn tự mình chuốc lấy.
Điểm này Mộ Lâm Phong cũng thừa nhận, ông ta vẫn cảm thấy tính tình Mộ Thục Mẫn không trầm ổn, làm việc phách lối, nhất là khi nói chuyện, ngoài miệng hung dữ, không để lối thoát, người gây sự họa dễ dàng từ miệng mà ra.
Có lẽ cho đến nay, thân là nhân vật quan trọng của gia tộc Mộ thị, bà ta quen nhìn từ trên cao xuống, dù sao nhìn địa vị Mộ thị hiển hách, ở thủ đô có thể nói là danh môn vọng tộc một tay che trời, có gia tộc nào có thể ngang hàng với Mộ thị được chứ?
Nhưng phải nhớ kỹ một câu, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*.
*: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
Người có thực lực mạnh hơn bà ta, cũng không phải không có.
Hôm nay thật sự bị bẽ mặt rồi.
Mộ Lâm Phong vừa tức giận, đồng thời cũng cảm thấy mặt mũi của mình bị Mộ Thục Mẫn vứt bỏ rồi.
Nhưng thằng nhóc đó cũng quá liều lĩnh rồi!
Một câu “San bằng Mộ thị trong một đêm”, đến nay vẫn làm lòng ông ta sợ hãi như trước!
Thằng nhóc này, rốt cuộc sao lại có thực lực cao như vậy, có thể nói ra được những lời này?
Mộ Lâm Phong cẩn thận, nghe được một câu như này - - “Tôi chính là muốn mạng của bà ta! Bắt nạt chị gái tôi, chết không đáng tiếc! Nếu không còn tưởng rằng người nhà họ Cung tôi, là mèo là chó đều có thể bắt nạt! Nhà họ Mộ sao? Ông cho rằng ông là ai? Tự cho là nhà họ Mộ có thể một tay che trời, ỷ thế hiếp người sao? Tôi trái lại muốn nhìn xem, nhà họ Mộ lớn, hay nhà họ Cung tôi lớn!”
Nhà họ Cung…?
Lúc ấy Mộ Lâm Phong khiếp sợ rồi!
Ông ta nhìn ra