Không biết vì sao, lúc di động của cô nằm trong tay anh, trái tim của cô khó mà khống chế nổi nhảy loạn lên, tiết tấu hỗn loạn.
“Anh…”
“Anh cái gì?”
“A…”
Mộ Nhã Triết bật cười, “Em nói lắp bắp cái gì, trái lại giống như có tật giật mình!”
Trái tim Vân Thi Thi đập mạnh, nhìn anh khó có thể tin.
Mộ Nhã Triết thật sự nhìn kĩ biểu tình trên mặt cô một phen, đột nhiên trầm giọng hỏi lại, “Khẩn trương như thế, chẳng lẽ em làm chuyện gì xấu sau lưng anh sao?”
“Không có!”
Vân Thi Thi lập tức đoạt lấy di động từ trong tay anh, thuận miệng tìm lý do thoái thác, “Em chỉ muốn nhìn một chút xem di động của em có bị ném hỏng hay không.”
Nói xong cô thật sự nhìn kỹ màn hình xem có bị ném vỡ hay không.
Mộ Nhã Triết nhìn di động, lại nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Ai gọi điện thoại đến?”
“A… Em…”
“Hửm?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Không thể nói sao?”
“Không phải vậy…”
Vân Thi Thi xấu hổ giải thích: “Là Tần Chu gọi điện thoại đến! Anh ấy báo cáo cho em hành trình, để em chuẩn bị lễ công chiếu đầu tiên của ‘Qủa trám’.”
Mộ Nhã Triết mím môi, đứng cạnh cô, bỗng nhiên nhếch môi, gằng từng chữ, “Em - - đang - - nói dối sao?”
“Không có!”
Vân Thi Thi chột dạ muốn chết, lại như cũ đúng lý hợp tình thẳng thắt lưng ngẩng đầu nhìn anh, “Cái gì mà nói dối chứ? Em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
“Được rồi, anh đùa em thôi!”
Vân Thi Thi nghe vậy, trên mặt trở nên trắng xanh, tảng đá trong cổ họng lúc này mới rơi xuống đất, cô lơi lỏng một phen, lại giật mình phát hiện vậy mà mồ hôi lạnh của cô đã chảy ra.
Mộ Nhã Triết cười dịu dàng, giống như không phát hiện ra sự khác thường của cô, lập tức dặn dò: “Thời gian không còn sớm nữa! Nhanh đi tắm rửa đi.”
“A…”
Vân Thi Thi vô tri vô giác gật đầu, lúc này đầu óc của cô rất loạn, cũng hoàn toàn không biết rốt cuộc mình suy nghĩ cái gì!
Trời ạ.
Cô vậy mà nói dối theo bản năng.
Rõ ràng là Cố Tinh Trạch gọi điện thoại tới, rõ ràng không có chuyện gì, nhưng cô vẫn sợ anh tức giận, cho nên