“Thi thể được vớt lên hơn nửa tháng trước. Có điều vì đã phân hủy rất nghiêm trọng chưa điều tra được gì, cho nên bên khám nghiệm tử thi vẫn chưa có kết quả.”
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết nhìn nhau hoài nghi.
“Nếu chưa có báo cáo khám nghiệm tử thi, vậy thân phận cũng chưa tra ra được. Giám định DNA thì sao?”
Vân Nghiệp Trình mờ mịt lắc đầu một cái: “Cũng không biết!”
“Vậy sao đồn cảnh sát kia lại liên hệ với chúng ta?”
Vân Thi Thi càng hoài nghi: “Nếu thân phận của thi thể kia chưa xác định được, sao cảnh sát lại gọi chúng ta tới đây?”
Môi Vân Nghiệp Trình run lẩy bẩy, giọng nói khàn khàn, ánh mắt lộ ra từng đợt kinh hoảng: “Bởi vì điều tra… Có lẽ, là người nhà ta! Thi Thi, con cũng biết, mẹ con… Lý Cầm cũng đã mất tích mấy tháng nay, còn có Vân Na, cả hai mẹ con đã không có tin tức mấy tháng nay rồi, cha vẫn cho rằng, là bọn họ bỏ nhà đi… Hôm nay cảnh sát gọi điện đến, là để chúng ta tới nhận diện vật phẩm tùy thân và quần áo, nhìn thi thể xem có phải không! Cha… đang rất lo lắng!”
Vợ chồng với nhau mấy chục năm, đối với Lý Cầm, Vân Nghiệp Trình cũng từng hận thấu xương, nhưng cũng không thể nói là không còn chút tình cảm nào.
Trước kia, Vân Nghiệp Trình và Lý Cầm cũng từng cãi nhau một trận, thậm chí đã nói tới ly hôn.
Lý Cầm la hét, coi như là ly hôn thì gia sản cũng phải chia cho bà ta một nửa.
Vân Nghiệp Trình hận bà ta quá khắc nghiệt với Vân Thi Thi, khinh người quá đáng, mà Lý Cầm hận ông thiên vị, chỉ biết đến Vân Thi Thi, với con gái mình thì không thèm quan tâm.
Rồi Vân Na xảy ra chuyện, sau đó ở bệnh viện, hai mẹ con họ chợt như bốc hơi khỏi thế giới, mai danh ẩn tích.
Ông ta từng muốn báo cảnh sát, nhưng nghĩ lại, mất tích nhiều ngày như vậy, cũng không truyền tới tin tức xấu nào, chắc là bỏ nhà đi thôi!
Suy nghĩ việc xấu trong nhà thì không nên truyền ra ngoài, Vân Nghiệp Trình đành cảm khái, một đời vợ chồng, cũng coi như hảo tụ hảo tán*.
*Đến với nhau thì ở bên nhau, khi không hợp nữa thì chia tay.
Nếu Lý Cầm đưa Vân Na rời khỏi cái nhà này, vậy chính là chia tay