Lý Hàn Lâm ôm trái tim bị tổn thương, rưng rưng tố cáo: "Hữu Hữu, chú thật là đau lòng mà! Chú coi cháu như con ruột của mình, xem cháu như con trai mình mà yêu quý, còn cháu thì sao? Chẳng những trừ tiền thưởng của chú, lại còn độc miệng với chú như vậy, thật là không công bằng!"
Hữu Hữu nhàn nhạt nói: "Quản lý Lý, chú phải nhớ cho rõ, đây là thế giới của kẻ mạnh hiếp kẻ yếu! Là một cấp trên, trừ tiền thưởng của chú, đó là quyền lợi của cháu, có bản lĩnh thì chú cũng trừ tiền thưởng của cháu đi?"
Lý Hàn Lâm bỗng dưng trầm mặc, nhìn cậu chằm chằm.
Nhìn nhau một hồi, hai người chợt cười lên, ăn ý cụng tay với nhau.
Trên thực tế, mặc dù nói những lời lẽ độc miệng với lực sát thương cao, nhưng đối với Lý Hàn Lâm, Hữu Hữu vẫn có một sự tôn trọng từ tận sâu trong đáy lòng.
Dựa theo thân phận mà nói, thì cậu là cấp trên của ông.
Nhưng dựa theo bối phận, thì cậu cũng phải gọi một tiếng "chú" đó chứ!
Lý Hàn Lâm làm việc bên cạnh cậu lâu như vậy rồi, cũng coi như là cấp dưới trung thành tận tâm, núi đao biển lửa, đạo nghĩa không thể chối từ.
"Tổng giám đốc Vân, cháu định làm gì tiếp theo?"
Hữu Hữu hơi nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Mau ép chuyện này xuống! Đồng thời lập tức phái người, xem có thể tìm được tung tích của Vân Na hay không!"
"Được."
Vừa dứt lời, có người gõ cửa.
Lý Hàn Lâm đi tới, mở cửa, liền thấy một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn ông.
"Tống giám đốc Lý, xin chào. Tài liệu ông cần, tôi đã chuẩn bị sẵn cho ông, mời ông xem qua."
Nói xong, người đàn ông đưa phần văn kiện qua cho ông.
Lý Hàn Lâm rút hồ sơ trong cái túi ra, hỏi lại một câu: "Báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi ra sao?"
Người đàn ông lắc đầu một cái, cẩn thận trả lời: "Tạm thời còn chưa có. Thi thể bị mục rữa rất nghiêm trọng, cho dù là bác sĩ pháp y thâm niên khám nghiệm, cũng không thể tiến hành công việc trong thời gian dài được, cho nên quá trình khám nghiệm tử thi diễn ra rất chậm."
"Được, cậu về trước đi! Chuyện này không được nói với bất kỳ ai."
"Dạ!"
Lý Hàn Lâm đóng cửa lại, đưa cái túi qua cho Hữu Hữu.
Hữu Hữu không có biểu cảm gì, mở túi giấy, rút ra một xấp văn kiện thật dày, lật từng tờ từng tờ.
Cậu xem rất nghiêm túc, tỉ mỉ đọc không bỏ sót một chi