“Là... Là cô ta đạp em!” Lục Cảnh Điềm uất ức nói: “Cô ta gan to thật đấy, anh Tinh Trạch, em cảm giác chân đau như sắp đứt ra rồi...”
“Ôi... Tôi, tôi không có...” Vân Thi Thi bối rối giải thích, dáng vẻ khó biện bạch, vô cùng bất lực.
Trong lòng lại thầm nhủ: Chắc chắn là gãy xương, cô dùng bao nhiêu lực, trong lòng cô biết rõ.
Mặc cô hay nhẫn nhịn, nhưng đó là nhượng bộ vì Hữu Hữu, cô không phải quả hồng mềm, ai muốn bắt nạt cũng không dám chống cự?
Trong lòng cô cũng mơ hồ đoán được, Lục Cảnh Điềm này không phải đối tượng dễ đắc tội, nhưng ai bảo cô ta ra tay trước?
Cô chẳng qua là gậy ông đập lưng ông, không tính là quá đáng.
Ai mà không thể đắc tội?
Người mà cô đắc tội từ trước đến giờ, chẳng lẽ còn ít sao?
Đôi mày Cố Tinh Trạch cau lại, giao tình giữa anh và Lục Cảnh Điềm không ít, nhưng Lục Cảnh Điềm quen làm nũng, lời của cô ta rất hay nói quá.
Dĩ nhiên Cố Tinh Trạch sẽ không dễ dàng tin cô ta, chỉ nói: “Anh sẽ lập tức gọi người đưa em đến phòng y tế xem xem!”
“Anh Tinh Trạch, sao anh lại thiên vị cô ta như thế!? Tiểu tiện nhân này, rõ ràng là cố ý đạp em!”
Mộ Nhã Triết nhìn về phía Vân Thi Thi, mày nhíu sâu.
Từ khi cô bước vào, trong lòng anh vô cùng không vui.
Anh vốn cho rằng người phụ nữ này cũng đủ thức thời, không ngờ rằng, lại dám xuất hiện cùng Cố Tinh Trạch.
Lúc này, Tiểu Dịch Thần đứng cạnh anh cũng có biểu cảm âm trầm, vị trí Lục Cảnh Điềm ngã cách cậu nhóc không xa.
Thời khắc Vân Thi Thi bước vào, tất cả tâm tư của Tiểu Dịch Thần đều tập trung trên người cô.
Điểm giống nhau giữa hai cha con là, Tiểu Dịch Thần cũng tỏ vẻ khó chịu tại sao chị gái xinh đẹp kia lại khoác tay người đàn ông khác.
Nhưng chuyện xảy ra