“A? Bên kia có camera.” Tiểu Dịch Thần bỗng quay đầu chỉ vào camera ở một bên: “Cháu thấy góc quay của máy vừa khéo đang quay cô, thu hình lại chiếu lên, tất cả sự thật sẽ rõ!”
Nói rồi, cậu nhóc bỗng tỏ vẻ thần bí chỉ vào Lục Cảnh Điềm, bày vẻ nguy hiểm: “Sự thật chỉ có một.”
Nói xong câu này, cậu thỏa mãn ngẩng cao cằm, cảm thấy câu nói của mình thật soái ngây người.
Tập thể im lặng.
Kể cả Vân Thi Thi cũng bị một màn này của Tiểu Dịch Thần làm cho sửng sốt.
Mộ Nhã Triết căng mặt khó mà duy trì nổi vẻ bình tĩnh, khóe môi nhếch lên một độ cong.
Trên lầu, Vân Thiên Hữu hoàn toàn hóa đá.
... Buồn cười không?
Cố Tinh Trạch “phì” một tiếng, bị dáng vẻ thú vị của Tiểu Dịch Thần chọc cho phì cười.
“Ha ha ha --------“
Các tân khách cũng bị vẻ mặt đáng yêu của cậu nhóc này chọc cười ha ha.
Nhưng đứng trong đám người, Vân Thi Thi nhìn Tiểu Dịch Thần, muốn cười nhưng lại không thể nào cười nổi.
Đứa bé này, đang giúp cô ư?
Điều này khiến cô không thể lường trước được.
Từ khi sinh ra đứa bé này, hai mẹ con chưa từng gặp mặt. Nhưng giữa mẹ con dường tồn tại ràng buộc mơ hồ, rốt cuộc là máu mủ tình thâm, khó có thể xóa bỏ.
Đây coi như là thần giao cách cảm sao?
Vừa rồi đứa bé gọi cô là gì nhỉ?
------- Chị gái xinh đẹp?
Vân Thi Thi không nhịn được, cười khẽ một tiếng.Lúc đầu cô nhìn thấy cậu, thấy biểu cảm lạnh lùng cao ngạo của cậu, rất giống ấn tượng của cô về Mộ Nhã Triết, khó gần gũi, nhưng không ngờ, cậu lại có vẻ đáng yêu như vậy.
Mặc dù cậu và Hữu Hữu là anh em sinh đôi, nhưng tính tình khác biệt một trời một vực.
Hữu Hữu là một cậu bé rất dịu dàng, ngây thơ, lãng mạn, đáng yêu, hòa tan lòng người, thỉnh thoảng có những lúc lại vô cùng người lớn, thậm chí khiến người khác có ý muốn ỷ lại.
Tiểu Dịch Thần lại như kế thừa gien của Mộ Nhã Triết nhiều hơn, bề ngoài nhìn thì thâm trầm, lạnh lùng, nhưng sẽ có lúc lộ vẻ đáng yêu hiếm hoi.
Bình thường, chắc đây là đứa trẻ rất thông minh nhỉ?
Cô đã bỏ lỡ sáu năm cuộc đời cậu, đây là