Sức lực Tống Vân Tích lớn, khống chế được, thật vất vả dỗ dành an ủi vài tiếng, tâm tình cô ta mới có thể bình tĩnh, ngủ thiếp đi.
Cô ta nháo ra chuyện này, quả thực khiến anh ta hoảng hồn.
Giang Khởi Mộng oán trách nói, "Có Nhã Triết ở chỗ này được rồi, cho dù Ân Nhã tỉnh lại, Nhã Triết cũng có thể chiếu cố nó tốt, ngoan."
Nói xong, Giang Khởi Mộng liền đi ra.
Tống Vân Tích lập tức hiểu ý bà ta, cũng đi ra theo, đóng cửa lại.
Mộ Nhã Triết cau mày lại.
Trong phòng bệnh chỉ còn anh và Tống Ân Nhã.
Vốn anh chỉ có ý đến xem thử, người không có việc gì, liền muốn đi.
Nhưng hôm nay Giang Khởi Mộng và Tống Vân Tích rời đi, ngược lại anh đi không được.
Mộ Nhã Triết cảm thấy phiền chán, chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt rơi vào gương mặt vô cùng thảm của Tống Ân Nhã, ánh mắt hơi tối.
Anh giống như nhìn thấy, lúc trước nằm trên giường bệnh, hấp hối là Giang Ý San.
Giờ này khắc này, mặt mũi Tống Ân Nhã tiều tụy, quả thực quá mức tương tự Giang Ý San, đến mức, anh không khỏi nổi lên mấy phần thương tiếc.
Nhưng chỉ hoảng hốt một lát, anh liền lập tức tỉnh lại.
Người trước mắt, là Tống Ân Nhã, không là mẹ.
Mẹ đã qua đời.
Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết có chút mỏi mệt nhắm mắt lại.
Mẹ qua đời, từng là ác mộng của anh.
Lúc trước, nếu không phải Ân Nhã không giây phút nào ở bên làm bạn với anh, anh chỉ sợ là khó mà sống qua được.
Anh đem tất cả tưởng niệm về mẹ, đều gửi lên người cô ta.
Thế nhưng cô gái này, thời kỳ thiếu nữ, tính tình tuy kiêu căng, nhưng cũng hồn nhiên ngây thơ.
Làm sao bây giờ, biến thành bộ dạng này.
Bộ dạng này khiến anh vô cùng chán ghét.
Cô ta là có ý gì?
Cắt cổ tay? Tự sát?
Dự định lấy phương thức tự mình hại mình, đến "Trừng phạt" anh, kích thích anh sao?
Hay là nói, vọng tưởng lấy phương thức như vậy, đến chiếm được đồng tình của anh.
Chẳng lẽ cho là vậy, có thể để tâm anh sinh áy náy?
Mộ Nhã Triết đang thấy lòng phức tạp, Tống Ân Nhã bỗng nhiên chậm rãi mở mắt, vừa tỉnh lại.
Đập