Cô thậm chí còn quên chạy!
Trên sân thượng chỉ có một bóng đèn, ánh sáng vô cùng mờ tối, nên nhất thời cô không nhìn thấy rõ gương mặt cô gái, chỉ thấy trên người cô ta mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng, nhìn như đang rất vui vẻ, cô ta phát ra giọng nói, nhưng là một tiếng cười âm lãnh.
"Ha hả ha hả..."
Người phụ nữ kia chỉ lo cười khúc khích, nhìn chằm chằm Vân Thi Thi, từng bước từng bước tới gần ép sát cô.
Vẻ mặt Vân Thi Thi cứng ngắt.
Giọng cười của cô ta quá mức nham hiểm, giống như từ địa ngục đi lên, giương nanh múa vuốt, như muốn tìm cô để đòi mạng, cực kỳ kinh dị.
Vân Thi Thi hơi khó thở chốc lát, theo bản năng hoảng sợ bước lùi về phía sau, nhất thời quên phải bỏ chạy
"Vân Thi Thi... Vân Thi Thi! Cô hại tôi quá thê thảm rồi!"
Người phụ nữ kia cười xong, ngẩng đầu lên, giọng nói thê lương mà bén nhọn, không ngừng vang vọng trong không gian tầng thượng, làm cho người ta không rét mà run, tê dại từng cơn!
"Cô hại tôi quá thê thảm rồi! Trả con lại cho tôi, đem con trả lại cho tôi!"
Cô ta thê lương la ầm lên, tiếng la sắc bén như muốn làm rách màng nhĩ người nghe.
Ánh sáng chiếu trên mặt cô ta, một gương mặt vặn vẹo dữ tợn, dội vào mắt cô.
Gương mặt vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
"Mộ... Mộ Uyển Nhu?"
Vân Thi Thi cả kinh, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cô hoàn toàn không thể tin được, người đứng trước mặt cô là cô ta.
Sao lại...
Sao lại là cô ta?
Cô không biết tại sao Mộ Uyển Nhu lại biến thành bộ dạng như bây giờ!
Vân Thi Thi nhíu mày hít thở dồn dập, nắm chặt nắm tay, đề phòng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô ta.
Chỉ thấy cô ta mặc đồ bệnh nhân, từ ký hiệu trên quần áo, là bệnh viện tâm thần.
Cô biết rất rõ bệnh viện tâm thần này.
Là nơi trị liệu cho bệnh nhân tâm thần lớn nhất thành phố, có rất nhiều người bị bệnh tâm thần đến khám chữa bệnh và lưu trú tại đây.
Mộ Uyển Nhu trong ấn tượng của cô, cao quý ưu nhã, ung dung xinh đẹp, nhưng hôm nay, mái tóc vốn đen nhánh óng ả của cô ta, giờ phút này loạn