"Đợi một chút!"
Vân Thi Thi lập tức gọi, nhưng mà, một giây sau, cửa xe cứu thương lại đóng thật chặt, nhanh chóng rời đi.
Bên cạnh, không ít người vây xem, chỉ trỏ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Có người nhảy lầu, còn có một người đàn ông bị đâm, chảy rất nhiều máu..."
"Bị đâm?! Còn cứu được không?"
"Anh ta là không sao."
"Vậy cô không hiểu rồi! Trước kia, khi tôi đang đọc sách, cửa trường học quần ẩu, tôi nhìn thấy một người bị đâm vào bụng, vịn tường quỳ trên mặt đất hơn 20 phút, liền ngã xuống bất tỉnh nhân sự. Xe cứu thương chạy tới, tuyên bố tử vong tại chỗ!"
"Đáng sợ như vậy?"
"Đúng vậy. Nói đâm thủng gan, lúc ấy vô dụng."
"Người trẻ tuổi bây giờ... Thật sự là không trân quý sinh mệnh! Còn tưởng rằng xã hội hắc đạo trong phim ảnh mà đánh nhau."
"Dù sao, bị dao đâm, nếu mất máu quá nhiều, còn có thể cứu một chút, chỉ sợ đâm đến cơ quan nội tạng, vậy coi như... Ai!"
"Cô nói xem, có phải là vợ cả và tiểu tam làm loạn không?"
"Không rõ ràng... Thật sự là xúi quẩy!"
...
Vân Thi Thi thất hồn lạc phách đứng nguyên tại chỗ, một mặt chết lặng.
Cô nhìn thấy người không ngừng vây ở cửa, chỉ trỏ gì trên mặt đất.
Cô mất hồn mất vía đi tới, liếc nhìn một chút, thi thể tứ chi vặn vẹo, vỡ đầu chảy máu...
Là Mộ Uyển Nhu!
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua, liền hoảng sợ quay đầu không còn dám nhìn nhiều.
Bộ dạng chết quá dữ tợn.
Từ trên cao rơi xuống, bị gió đẩy chệch hướng mười mấy mét, sau cùng ngã ở giữa quảng trường, chỗ ấy là khu vực bãi đỗ xe, người từ trên trời rơi xuống làm đỉnh xe lõm vào, kính chắn gió đều vỡ thành hình hoa tuyết.
Thi thể rơi trên mặt đất, tứ chi đều hiện ra trạng thái cực kỳ kinh dị, nhất là đầu, đều... Biến hình, cái gáy trực tiếp nứt ra, người đi đường đi ngang qua, nhất trẻ con, bị dọa đến hoảng sợ gào thét, oa oa khóc lớn...
Không ít người đi đường tò mò nhìn xem, cuối cùng bị tướng chết dữ tợn dọa đến nhíu chặt mày.
"Quá kinh khủng..."
"Óc vỡ nát..."
"Tuổi còn trẻ, có cần phải nghĩ quẩn vậy không?"
"Đúng đấy, có ít người muốn