Hoa Cẩm muốn ngồi dậy, Vân Thi Thi lập tức ngăn cản: “Anh vẫn chưa thể cử động, vết thương vừa mới khâu lại, lộn xộn kẻo lại bị rách bây giờ.”
Cô quan tâm, cho anh ta một khoảng ấm áp.
Anh ta ấm áp nở nụ cười, gật gù: “Ừm! Tôi nghe lời em.”
Ngoan hệt như một con cừu nhỏ.
Dù là Quý Vũ Kỳ, cũng đều cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
“Đúng đấy, Hoa Cẩm, anh không nên lộn xộn, cẩn thận đụng đến vết thương.”
“Lắm miệng!”
Hoa Cẩm nhìn về phía cô ta, lạnh mặt: “Tôi có để cho cô nói chuyện sao?’
“Tôi...”Quý Vũ Kỳ còn muốn nói nữa, nhưng cũng đành phải ngậm miệng, lập tức bưng đĩa táo đã được cắt, “Ăn chút hoa quả đi!?”
“Đi ra.”
Hoa Cẩm vung tay.
“Rầm” một tiếng----
Cái đĩa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Vân Thi Thi kinh ngạc đến mức trợn to hai mắt.
“Cút ra ngoài! Tôi không muốn thấy cô.”
“Hoa Cẩm...”
“Cút! Không nghe thấy sao?’
Hoa Cẩm trợn trừng mắt.
Quý Vũ Kỳ không còn cách nào khác, cắn cắn môi, lúng túng đứng dậy, dặn dò Vân Thi Thi một câu: “Mong cô quan tâm anh ta.”
Nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
“Ầm” một tiếng, phòng cửa đóng chặt.
Hoa Cẩm hai tay chống dậy.
Vân Thi Thi lập tức chạy tới, sẵng giọng: “Anh có thể nằm ngoan ngoãn được hay không?”
“Tôi muốn ngồi dậy mà.”
Hoa Cẩm bĩu môi, như một đứa trẻ làm nũng.
Vân Thi Thi không làm gì được anh ta, lập tức cẩn thận đỡ lấy lưng anh ta, cố ý nhét mấy cái gối mềm, cho anh ta được dựa thoải mái.
Hoa Cẩm lẳng lặng nhìn cô vì mình mà tất bật, trên khuôn mặt tái nhợt lúc này có chút luống cuống, không biết nên làm gì tiếp theo.
Đến khi Vân Thi Thi ngồi xuống, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm.
“Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì vậy?”
“Thật tốt.”
“...?”
“Hóa ra, cảm giác được người khác chăm sóc lại ấm áp như vậy.”
Hoa Cẩm lẩm bẩm.
Vân Thi Thi ngẩn ra, “Lẽ nào không có ai chăm sóc cho anh sao?”
Hoa Cẩm lắc lắc đầu, mím mím môi, “Chỉ có một mình em.”
Vân Thi Thi không khỏi hoài nghi.
Hoa Cẩm vỗ vỗ bên cạnh: “Đừng cách xa tôi như vậy! Dẫu gì chúng ta cũng là chiến hữu cùng sinh ra tử, cùng chung hoạn nạn mà!”
“Ai là chiến hữu của anh chứ?”
Vân Thi