Vân Thi Thi đột nhiên hỏi ra nghi hoặc trong lòng, không hiểu mà nhìn anh ta.
Sắc mặt Hoa Cẩm choáng váng, trong nháy mắt, xám xịt như tro tàn.
Vân Thi Thi thấy sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi như vậy, có chút luống cuống, cô không biết đã nói cái gì mà đâm trúng tâm trạng của anh ta như vậy.
“Chẳng qua là sợ chúng ta thân cận quá mà gặp phiền phức thôi!”
Hoa Cẩm có chút mất mát, hạ mí mắt, anh ta cắn cắn môi, có chút bất lực, “Khả năng...là do tôi quá ích kỷ. Có thể...”
Anh ta ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Em biết không? Tôi vô cùng thích em.”
“...?”
Trong mắt Vân Thi Thi hiện lên sự kinh ngạc.
“Em đừng hiểu lầm! Không có gì đâu! Tôi nói tôi yêu thích em là bởi vì em có thể cho tôi...Sự ấm áp của tình thân.”
Hoa Cẩm nói, khẽ mỉm cười nhưng giọng điệu lại cô đơn vô cùng, “Tôi rất lưu luyến sự ấm áp này, bởi vì, sự ấm áp này, trước nay chưa từng có, vì lẽ đó...”
“Hoa Cẩm...”
Trong nụ cười của Hoa Cẩm có mấy phần cay đắng, anh ta nghiêm túc nói: “Có lẽ em nên giữ một khoảng cách nhất định với tôi. Chí ít, phải để tôi cắt đứt sạch sẽ với người phụ nữ kia trước!”
Người phụ nữ kia?
...
Chẳng lẽ là người phụ nữ mà Mộc Tịch từng nhắc tới, kim chủ sau lưng Hoa Cẩm?
Hoa Cẩm liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, hiểu rõ tâm tư của cô.
“Tôi biết, trong giới này có tin đồn tôi được chống lưng. Không có lửa làm sao có khói, nhưng mà, đấy là sự thực.”
Vân Thi Thi nhìn anh ta, ánh mắt thâm thúy.
“Trước đây, tôi có nói với em về thân thế kia, đều là sự thật, không phải chuyện đùa, nhưng tôi sợ, một khi em biết quá khứ của tôi, em sẽ cảm thấy tôi bẩn...”
Hoa Cẩm có chút bất lực, hơi co vai lại, bờ môi không chút hồng hào nào, lúc này khô nứt nẻ.
“Làm sao như vậy chứ?”
Vân Thi Thi nở nụ cười, “Tôi sẽ không cảm thấy anh bẩn. Quá khứ chỉ là quá khứ, ai mà chẳng có.”
“Có thật không?”
Ánh mắt của Hoa Cẩm hiện lên sự vui