Rải rác sáu chữ, Tần Chu liền hiểu ý cô ta.
"Đi thôi, quay về."
Còn có rất nhiều sự việc, anh ta bận xử lý.
Nếu không phải Vân Thi Thi khăng khăng ở lại trông coi Hoa Cẩm, anh ta đã sớm không kịp chờ đợi mà quay về rồi.
Trên máy bay.
Vân Thi Thi đột nhiên hỏi: " Tần Chu, Tiểu Nhã là ai?"
"Lâm Tuyết Nhã."
"Anh biết cô ta?"
"Ha ha, tên như sấm bên tai."
Tần Chu nhìn về phía cô: "Làm sao? Cùng cô ta mắt đối mắt rồi hả?"
"Ừm."
Vân Thi Thi sắc mặt rất lạnh: "Một người phụ nữ khiến người ta phải chán ghét."
Tần Chu câu môi cười một tiếng: " Em cũng đừng nhất thời xúc động, vờ ngớ ngẩn."
"Làm sao?"
Tần Chu chi tiết nói, " Nhà họ Lâm cũng không phải dòng tộc nhà họ Tống có thể so sánh được. Đem cửa nhà họ Lâm san bằng, cũng còn cao hơn nhà họ Tống một bậc. Ông cụ nhà họ Lâm kia, mặc dù cũng như ông cụ nhà họ Tống, cũng là công thân khai quốc, nhưng thế lực của hai gia tộc lại không thể đánh đồng. Cha Tống Ân Nhã chỉ là vị trí SHI, nhưng cha của Lâm Tuyết Nhã, bây giờ lại nắm giữ chức vụ trọng yếu, tay cầm binh quyền, đặt ở triều Thanh khi đó, tương đương với Cửu Môn Đề Đốc, khí thế một nhà họ Tống sao có thể so sánh được. Nói một cách khác, trung ương muốn điều binh, vẫn phải tuân theo ý của nhà họ Lâm một chút."
Chuyển đề tài, Tần Chu lại cười một tiếng: “Nhưng em không cần e ngại cô ấy. Dựa vào bối cảnh người đàn ông của em, nhà họ Lâm gặp em, cũng còn phải đi đường vòng."
Vân Thi Thi: "..."
"Tứ đại danh môn ở thủ đô, nhà họ Mộ, nhà họ Cố, nhà họ Lâm, còn có nhà họ Tống. Bốn gia tộc này, giao tình rất sâu, lợi ích liên quan rất nhiều, anh sở dĩ bảo em giữ khoảng cách với Hoa Cẩm một chút, là không hy vọng em bởi vì cậu ta, mà xung đột với nhà họ Lâm."
"Em biết rồi."
Vân Thi Thi nhàn nhạt trả lời, lập tức dựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
...
Sau khi về thủ đô, đã là ba giờ chiều, Tần Chu đưa Vân Thi Thi về nhà, liền vội vàng về công ty.
Trước khi về công ty, anh ta cố ý nói: "Mấy ngày này nghỉ ngơi thật tốt, anh thay em xin nghỉ với đoàn làm phim, huống chi, phần diễn của em cũng sắp sát thanh rồi, căn bản không cần lo lắng tiến độ."
"Được."
"Ừm... Cùng