Hữu Hữu ôm lấy cái đầu nhỏ, lẳng lặng mà nhìn cô.
Cậu bỗng nhiên nói: "Mẹ."
"Hử?"
Hữu Hữu vừa muốn nói lại thôi, cuối cùng không hề nói gì.
"Chỉ là gọi mẹ thôi! Nhiều ngày như vậy, con rất nhớ mẹ."
Vân Thi Thi bỗng ấm áp, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên mi tâm cậu.
"Mẹ cũng nhớ con."
"Nhớ con mà không về sớm một chút." Hữu Hữu kiêu ngạo hừ một tiếng, hôn trả lại trên mặt cô một cái.
Nhìn thấy cậu kiêu ngạo, Vân Thi Thi cười cười, trong lòng vui đến sít chặt.
Cô thích nhìn biểu cảm đáng yêu như vậy của Hữu Hữu, như một tiểu tinh linh, làm người ta thương yêu.
Lát sau, Hữu Hữu kiên trì muốn giúp đỡ, Vân Thi Thi lại không cho.
Trời đông giá rét, tuy là nước nóng, thế nhưng Vân Thi Thi vẫn đau lòng, kiên trì muốn tự mình rửa.
Hữu Hữu cũng chỉ đành mặc kệ.
"Tay mẹ xinh đẹp như vậy, rửa nhiều bát, làm cho thô ráp, Hữu Hữu đau lòng."
"Hữu Hữu rửa chén, mẹ cũng đau lòng."
"A, được rồi. Biết mẹ thương Hữu Hữu!"
Rửa sạch xong, Tiểu Dịch Thần cũng dắt chó về nhà, cô liền cùng hai đứa bé xem TV, sau đó dỗ bọn nhỏ lên giường ngủ.
Đêm khuya vắng người.
Sau khi cô rửa mặt xong, nằm ở trên giường, lại trằn trọc, ngủ không được.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm tĩnh mịch, càng yên tĩnh, càng nảy sinh bất an trong lòng.
Anh đêm nay, sẽ trở về sao?
Hôm nay cô quay về, vẫn chưa gọi điện thoại cho anh.
Luôn cảm thấy hai người hiện tại, giống như là đang chiến tranh lạnh vậy.
Vân Thi Thi nhắm mắt lại, bỗng nhiên khó chịu.
Hơn mười hai giờ, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng xe hơi ầm ầm, từ xa đến gần.
Ngay sau đó, nghe được xe trong ga-ra, tắt máy.
Một cái chớp mắt, trong lòng cô bỗng nhiên sít chặt.
Tình huống này, giống như đã từng gặp.
Bảy năm trước, cũng là ban đêm như vậy, cô được sắp xếp ở biệt thự lâm Hải, yên lặng chờ đợi anh tiến đến.
Cũng là một mình trong bóng đêm, cô nghe thấy tiếng xe hơi tắt máy trước biệt thự, ngay sau đó, nghe được tiếng bước chân trầm ổn của anh, càng lúc càng gần.
Khi đó cô, bất an biết bao, không biết rốt cuộc sẽ là một người đàn ông như thế nào đến trước mặt cô.
Giờ phút này, tâm tình cũng khan trương như lúc đó.
Vân Thi Thi chợt nghe tiếng cửa bị đẩy ra, nương theo động tĩnh