"Em hỏi, anh trả lời em, không được sao? Em muốn biết, bởi vì em cảm thấy bất an, em luôn cảm giác, Tống Ân Nhã trong lòng của anh, còn quan trọng hơn em! Anh có thể vì cô ta, từ chối lời hứa với em! Anh có thể dung túng cô ta, lặp đi lặp lại nhiều lần tổn thương em! Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, khiến anh che chở cô ta như vậy, đổi lại những người khác đối với em như vậy, anh nhất định không từ thủ đoạn mà loại đi. Nhưng Tống Ân Nhã, hết lần này tới lần khác đụng vào phòng tuyến cuối cùng của em, anh lại vẫn không có một tia cứng rắn! Có phải cô ta quan trọng như vậy, quan trọng đến mức anh có thể xem nhẹ cảm nhận của em?!"
Thanh âm cô rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói ẩn chứa chút nôn nóng, lại khiến anh lần nữa nhíu mày.
Anh nắm gương mặt của cô, hung hăng hôn bịt miệng cô lại, muốn lấy phương thức như vậy ép buộc cô tỉnh táo lại.
Dán chặt vào môi của cô, anh nặng nề hỏi: "Em nhất định phải tự cho là đúng mà suy đoán anh như vậy?"
"..."
Vân Thi Thi mở to hai mắt, một hàng nước mắt lại từ khóe mắt trượt xuống, rơi vào trên cánh tay của ạm.
Thanh âm cô từng đợt nghẹn ngào, khàn khàn, không thành tiếng: "Ngoại trừ suy đoán anh, em... Em còn có thể làm thế nào?"
"..."
"Anh cái gì cũng không nguyện ý nói với em! Ngoại trừ phỏng đoán tâm lý của anh, em còn có thể làm thế nào?"
Mộ Nhã Triết khẽ giật mình, tim bị cô làm đau nhói.
"Em bất luận là chuyện gì, đều thích kể với anh. Mặc kệ là chuyện vui, chuyện buồn, chuyện kích động, chuyện thương tâm, em đều nguyện ý nói với anh, Còn anh thì sao? Luôn luôn giữ im lặng, cái gì cũng không cho em biết! Anh có biết, như vậy, em sẽ cảm thấy rất cô đơn không."
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên không phản bác được, chưa bao giờ bối rối, đem anh vây quanh như vậy.
Anh không biết nên đáp lại sự bất an của cô thế nào.
Duy chỉ có ôm chặt lấy cô, giống như thế này, để đầu của cô kề sát ngực anh, mới có thể làm cho cô nghe thấy nhịp tim dồn dập trong lòng anh.
Anh ngôn từ không giỏi, càng không giỏi đem những lời anh anh em em yêu thương bày ở bên miệng: