Mộ Nhã Triết vẻ mặt ghét bỏ quay đi chỗ khác: "Không cần!"
Nghĩ tới cô vừa rồi nhẹ nhàng ân cần đút cho tên kia ăn, trong lòng Mộ Nhã Triết liền bứt rứt khó chịu, cục tức này, phun không ra mà nuốt cũng không trôi, quả thực khiến người ta nghẹn ở cổ họng.
Anh cũng không yếu ớt như vậy, ăn một bữa cơm, còn cần người khác phải đút cho.
Từ lúc nhỏ, anh đã luôn biết tự lập, không giống với những đứa trẻ khác, ba tuổi đã biết tự mình ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, không cần làm phiền người lớn.
Cũng không cần ai phải dỗ nịnh, cũng không cần ầm ĩ...
Bình thường trẻ con ở tuổi này, còn muốn người lớn ôm vào ngực, một bên dỗ một bên dọa với ăn xong bữa cơm.
Anh thì không như thế.
Từ nhỏ đã thích độc lập, tay làm hàm nhai, điểm này có thể nhìn trên người Tiểu Dịch Thần, hoàn toàn được di truyền từ anh.
Con cháu nhà họ Mộ trước nay vẫn vậy...
Nhìn bộ dạng của hai người Vân Thi Thi và Cung Kiệt, trong lòng anh sớm đã cảm thấy chướng mắt.
Cung Kiệt bật cười, chế giễu nói: "Chị, chị nhìn anh rể kìa, có phải ghen rồi hay không?"
Vân Thi Thi nhíu mày, cũng nhìn vể phía Mộ Nhã Triết: "Hả? Anh đang ghen đấy à?"
"Nhìn em đút cơm cho anh, không tự nhiên!"
"Cũng phải..."
Vân Thi Thi cong môi cười, "Đàn ông nhà chúng ta sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt này mà nổi máu ghen!"
Mộ Nhã Triết giương mắt nhìn, lành lạnh liếc nhìn Cung Kiệt, hừ lạnh một tiếng đầy ý tứ.
Cung Kiệt cũng cong môi híp mắt, cười một tiếng, bỗng dưng, dúng cái muôi múc một miếng thịt, mỉm cười đưa tới trước miệng anh, nói: "Anh rể, vậy để em đút thịt cho anh ăn thử nhé."
"Biến!"
Mộ Nhã Triết không khách khí trừng anh một cái, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ.
Nhưng Cung Kiệt há có thể cho phép anh từ chối?
Cũng không thèm nhìn sắc mặt của Mộ Nhã Triết, Cung Kiệt trực tiếp dùng cái muôi hung hăng nhét vào trong miệng anh.
Vân Thi Thi: "..."
Hữu Hữu cùng Mộ Dịch Thần cũng nghẹn họng nhìn trân trối: "..."
Trời ạ!
Mộ Nhã Triết cũng không thể nào tưởng tượng nổi Cung Kiệt lại có lá gan lớn như vậy. Lạnh lùng