Khí thế trên người anh rất đáng sợ, chỉ là một câu nói mang chút hàm ý uy hiếp cũng khiến người ta phải rợn tóc gáy.
Bọn họ hoảng sợ vội vàng gật đầu, lập tức thầm nghĩ không dám tiết lộ việc này ra ngoài.
"Vậy thì tốt, thuận tiện khi quay về thì chuyển lời tới cha tôi, tôi không cần các người bảo vệ, hiểu chưa?"
"Vâng, anh hai!"
"Trở về đi!"
Cung Kiệt phất tay đuổi người, mấy người kia lập tức lên xe rời đi.
Anh xoay người, ánh mắt sâu thăm thẳm.
...
Vân Thi Thi khi về đến nhà, Mộ Nhã Triết cũng vừa về không được bao lâu, nhưng không hề thấy hai bánh bao nhỏ, cô đoán nhất định là nửa đường anh đuổi hai thằng nhóc xuống đi chơi, mình trở về trước.
Mộ Nhã Triết đứng trên ban công, đứng trong phòng làm việc, chỉ đứng im như vậy, lặng lẽ hút thuốc.
Bên trong gạt tàn lúc này đã có vài cái đầu mẩu, Vân Thi Thi khẽ liếc đếm qua, thấy khá nhiều.
Ngày hôm nay, anh giống như một người nghiện thuốc vậy, hút liên tiếp từng điếu lại từng điếu.
Cái thứ này, quả thực vô cùng không tốt, có hại cho cơ thểm bình thường anh rất khi hút thuốc, nhất là hút nhiều như vậy hầu như không bao giờ.
Từ sau khi trở về, cô có cảm giác tâm trạng của anh ngày hôm nay vô cùng không tốt.
Chắc là công ty xảy ra chuyện gì sao?
Vân Thi Thi chậm rãi đi tới, bước chân chậm chạp, thế nên anh căn bản là không nhận ra khi cô bước vào.
Cô cẩn thận ôm lấy anh từ phía sau.
Cả người Mộ Nhã Triết ngẩn ra, ý thức được là cô, vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên cánh tay cô, cười nhẹ: "Về rồi sao?"
"Ừm!"
Vân Thi Thi lên tiếng, đi vòng lên trước mặt anh, đoạt lấy điếu thuốc trong tay anh dập đi, có chút trách cứ: "Hôm nay anh bị nghiện thuốc lá đấy à, có phải tâm trạng không tốt không?"
"Không phải!"
"Còn nói không phải, nếu là bình thường, anh chắc chắn sẽ không hút nhiều thuốc như vậy.
Vân Thi Thi không khỏi có chút lo lắng, "Trong công ty xảy ra chuyện gì sao? Có thể nói với em một chút, chúng ta cùng nhau vượt qua!"
"Em có thể nghĩ ra cách gì?"
Mộ Nhã Triết cưng chiều