"Thử cái này xem!"
Vân Thi Thi cầm một cái áo dài tới cho anh.
Mộ Nhã Triết chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Anh nhận lấy, sau đó đi vào phòng thay đồ, Vân Thi Thi không khỏi có chút lo lắng anh sẽ bị cục đầu mất.
Vài người nhân viên không nhận ra cô, đỏ mặt đi tới bên người nhỏ giọng hỏi: " Mỹ nữ mỹ nữ, anh đẹp trai này là chồng của cô sao?"
Vân Thi Thi có chút hoảng hốt, sợ bị người ta nhận ra, có thể nhìn ra vẻ mặt kinh diễm của người nhân viên kia, đoán chừng tất cả sự chú ý của cô ta đều đặt ở trên người Mộ Nhã Triết, không có chú ý tới cô đâu.
Cô cười cười, nói: "Đúng vậy, anh ấy là chồng tôi!"
"Oa, thật đẹp trai!"
"Tôi đã nói rồi, liếc mắt liền nhìn ra họ là vợ chồng son."
"Không phải người thành phố đều kết hôn muộn sao? Tại sao trẻ như vậy đã kết hôn rồi?"
Vợ chồng son...
Vân Thi Thi bị câu nói bất thình lình này làm cho ấm áp.
Cô rất thích cảm giác này, đường đường chính chính kéo tay anh, danh chính ngôn thuận nói: "Anh ấy là chồng tôi!"
Loại cảm giác này quả thực rất khó tả.
Hữu Hữu cười "phốc" một cái, nói với mấy người nhân viên kia: "Mẹ cháu nhìn thì trẻ vậy thôi, nhưng thực ra đã hơn hai mươi tuổi rồi."
Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh bổ thêm một đao: "Đúng thế, cha mẹ cháu đã sắp đầu ba rồi, không còn trẻ nữa đâu."
Vân Thi Thi lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Dịch Thần, người này, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ở một chỗ với Hữu Hữu lâu như vậy, học hết tật xấu của cậu, không còn ngây thơ như trước nữa rồi.
Vài người nhân viên nhìn thấy hai bánh bao nhỏ, bụm mặt kinh hô lên thất thanh.
"Mỹ nữ, hai cậu bé đáng yêu này là con cô sao?"
Vân Thi Thi gật đầu.
Nhân viên cửa hàng liền hâm mộ không chịu được, "Trời ạ, thật đẹp quá đi mất! Giống như mấy ngôi sao nhí trên ti vi vậy! Cô xem ánh mắt kia, thật to, long lanh, nhất là hàng lông mi nữa..."
"Đúng vậy, nếu tôi có thể sinh đôi hai đứa con đáng yêu như vậy, thì đúng là nằm mơ cũng cười đến tỉnh mất!"
"Nói cho cùng, cũng là gen của ba mẹ truyền lại,