"Mệt mỏi thì có một chút, nhưng Hữu Hữu không hề cảm thấy uất ức!"
Hữu Hữu cười dịu dàng, đôi mắt như ánh trăng, ấm áp động lòng người: "Được làm việc, được nấu ăn cho mọi người, con cảm thấy rất hạnh phúc!"
Thời điểm khi mới dọn vào nhà, Mộ Nhã Triết cho thuê mấy người giúp việc, mỗi ngày từ việc nấu ăn, cho tới quét dọn, rửa bát... tất cả đều do bọn họ làm.
Khi đó, Hữu Hữu cũng vui vẻ nhàn nhã, những việc cậu không thích liền sai người giúp việc làm, cuộc sống cứ như vậy trôi qua.
Nhưng từ từ, Hữu Hữu lại phát hiện, nhà tuy sạch sẽ, cậu cũng nhàn hạ không phải động tay vào việc gì, thế nhưng cậu lại vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Giống như ở khách sạn vậy, sạch sẽ ngăn nắp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Vì vậy, càng về sau, phòng của cha mẹ, phòng ngủ của cậu, phòng khách, nhà vệ sinh... tất cả đều do cậu sửa sang lại.
Như vậy mới khiến cho cậu cảm thấy ấm áp và ấm cúng.
Hữu Hữu lại không hề cảm thấy mệt.
Nhất là khi giặt quần áo cho cha mẹ, cậu lại sinh ra cảm giác hạnh phúc khó tả.
Xử lý việc trong nhà, luôn khiến cậu thỏa mãn.
Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ cho rằng cậu có vấn đề, nhưng một đứa bé từ nhỏ đã thiếu thốn cảm giác an toàn, chỉ có như vậy mới lấp đầy được cảm giác bất an kia.
Hữu Hữu cười híp mắt nói: "Mẹ, chỉ cần được ở bên mẹ, con đã cảm thấy rất an tâm rồi."
Vân Thi Thi trong ngực ấm áp, nhếch khóe môi cười, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, trên màn hình là một dãy số xa lạ.
Cô còn tưởng là mấy cuộc gọi quảng cáo linh tinh, trực tiếp cúp máy.
Nhưng được mấy giây, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Cô nhận máy: "Alo, ai vậy?"
"Cô là Vân Thi Thi đúng không?" Đầu kia truyền tới giọng nói trầm ổn của đàn ông.
Qua giọng nói kia, có thể đoán rằng đối phương khoảng chừng 56 tuổi, là một người đàn ông thành thục.
Cô âm thầm sợ hãi, nghe giọng nói, cảm giác rất xa lạ, chí ít cô không hề quen biết người đàn ông này.
Nhưng mà người kia lại trực tiếp gọi