Mộ Lâm Phong trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói: "Đối với thân phận của cô, chúng tôi đã điều tra rất rõ ràng. Mẹ của cô, Mộ Khuynh Thành, ban đầu là được ông cụ nhà họ Mộ nhận về nuôi, lúc còn trẻ, cũng là một ca vũ, điều này không đáng nhắc tới. Cha đẻ của cô, nghe nói là người nhà họ Cung! Điểm này chúng tôi tán thành, nhưng cô đừng tưởng rằng, cô là huyết mạch của nhà họ Cung, là có thể trèo cao vào nhà họ Mộ. Huống hồ, cô cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi, nhà họ Cung không chấp nhận cô, thì nhà họ Mộ chúng tôi càng không chấp nhận! Một điều này, không môn đăng hộ đối, cũng coi như thôi! Vấn đề là bối cảnh này của cô không sạch sẽ, truyền ra ngoài sẽ chỉ khiến người ta chê cười nhà họ Mộ mà thôi! Nhà chúng tôi hàng trăm năm truyền thống, không thể vì một người như cô mà ném hết danh tiếng đi được!"
Vân Thi Thi cười lạnh nói: "Có một điều ông sai rồi, tôi và nhà họ Cung, không hề có bất cứ quan hệ gì."
Mộ Lâm Phong kinh ngạc cau mày, ông vốn cho là, người phụ nữ này, nên mơ ước quyền thế, phú quý, ỷ và bối cảnh nhà họ Cung mà thuận thế trèo lên.
Nhưng cô chẳng những không dựa vào họ, mà còn muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Cung.
Trong lúc nhất thời, ông lại có chút không hiểu con người này.
Vân Thi Thi không biết suy nghĩ của Mộ Lâm Phong, chỉ lạnh như băng hỏi: "Còn nữa, thế nào gọi là không sạch sẽ? Gốc gác của tôi có vấn đề gì sao?"
"Cô mười tám tuổi đã sinh con?"
Mộ Thục Mẫn hừ lạnh một tiếng, tiện đà nói: "Một đứa con gái, lại không biết giữ mình trong sạch, mười tám tuổi, chỉ vì tiền mà đi làm người mang thai hộ, chưa lập gia đình đã có bầu, sinh ra hai đứa bé. Mặc dù đó là Mộ Nhã Triết, nhưng nếu truyền ra, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào?